Một tiếng ‘tách’ vang lên.
Lê Vãn mở toàn bộ đèn trên bàn phẫu thuật lên.
Dương Tâm bị ánh sáng mạnh mẽ kích thích, thoáng chốc thoát ra từ trong mộng tưởng.
Nhìn một chùm đèn chân không chiếu ở trên đỉnh đầu, cô chỉ cảm tháy hai mắt biến thành màu đen, cả người bắt đầu lung lay sắp đổ.
Một cảm giác mắt trọng lực và bát lực bao trùm lấy cô, liên tục nuốt chửng lý trí của cô.
Cô vội vàng giơ tay vịn lấy mép bàn phẫu thuật, môi tái nhợt, lắc đầu: “Vãn Văn, không được, tôi thật sự không có cách nào.
khắc phục được trở ngại tâm lý, chỉ cần vừa lên bàn phẫu thuật thì trong đầu toàn là cảnh tưởng của một đứa nhỏ trước khi chết vì băng huyết, tôi… tôi không thắng nỗi con quỷ trong lòng mình, chúng ra ra ngoài đi, ra ngoài đi.”
Nói xong, cô đứng dậy chuẩn bị xoay người rời đi.
Lê Văn vội vàng chìa tay túm lấy cô.
Hôm nay Tâm Tâm đã lấy hết dũng khí để bước vào phòng thí nghiệm này, chúng tỏ cô đã đi qua bước đầu tiên.
Nếu như lúc này cô tủy ý chùn bước, vậy thì về sau muốn cô bước thêm một bước này thật khó khăn.
Có thể được hay không cũng phải chờ khi cô cầm dao phẫu thuật rồi hãng nói.
Hôm nay cô đã lên bàn mổ này rồi, cô tuyệt đối không cho phép mình từ bỏ như vậy.
“Tâm Tâm, cô nghe tôi nói, sở dĩ cô không có cách nào khắc phục trở ngại tâm lý là bởi vì cô không cầm chắc dao phẫu thuật.
Tôi đảm bảo với cô, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067192/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.