Trước đó, cô không biết, có thể coi như không tháy.
Nhưng bây giờ, cô đã biết được rồi, mặc dù ông cụ nói theo cách hỏi tưởng lại chuyện xưa, cũng không có ý đồ gì cả, nhưng biết chính là biết.
Cô không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì được, trực tiếp gạt sang một bên.
Lúc trước, nếu không phải là ông cụ ra tay cứu giúp, bà ngoại sẽ chết cóng ở trên đường lớn, mà mẹ cũng sẽ chết ở trong tã lót.
Đây chính là ơn cứu mạng, nặng như thái sơn, bà ngoại và mẹ không thể báo đáp, cô là đời sau, có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?
Đương nhiên là không thể!
Hiện tại chính là cơ hội báo ân tốt nhát.
Nhưng, cô không thẻ cầm được dao mỗi!
Ông cụ dường như nhìn thấu tâm trạng thất vọng và buồn bã của cô, vừa vuốt râu vừa cười nói: “Cô bé Dương không cần vào để tâm, ông chỉ nhớ đến bà ngoại của cháu, biểu đạt chút cảm xúc mà thôi. Ông cũng đã đến cái tuổi này rồi, ân oán trong quá khứ cũng đều bay theo mây gió rồi.”
“Sống lâu hơn một ngày cũng là đang chịu tội, bây giờ ông chỉ muốn xuống đắt gặp bạn già của ông thôi.”
Dương Tâm nhếch miệng, nở một nụ cười: “Nhìn tướng của ông, là tướng của người trường thọ, nhất định có thể sóng trăm tuổi, bây giờ, ông nên thư giãn đầu óc, duy trì thể trạng tốt mỗi ngày thì sớm muộn cũng sẽ chiến thắng được bạo bệnh.”
Ông cụ cười ha ha: “Chúng nó đổi phương pháp đến an ủi khuyên ông, ông nghe chán rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067191/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.