Trên đường trở về khi đi qua phòng Lăng Nhất, Lâm Tư nghĩ dạ này có phác đồ điều trị
virus rồi, bảo Lăng Nhất mang đồ đạc của mình trên tàu thám hiểm mang đi khử trùng.
Lăng Nhất không có nhiều đồ đạc, chỉ có những thứ nhỏ nhặt mà cậu có thể mang đi, Lâm Tư nhìn cậu
lén bỏ đồ vào hộp giấy đen, nhướng mày.
Có một lọ nước hoa rỗng trên bàn, là chai mà Lăng Nhất lấy từ phòng anh hồi tám năm trước.
Lâm Tư nghịch nó trong tay: “Dùng hết rồi à?” Lăng Nhất chớp mắt: “Dùng hết rồi.”
Lâm Tư: “Muốn nữa không?” “Không muốn.”
Lâm Tư đặt nó xuống và nhìn quanh phòng ngủ. Căn phòng tiêu chuẩn không có tính năng
đặc biệt và ít đồ trang trí, nhìn thoáng qua có thể thấy chủ nhân của căn phòng sống giản dị và
bình thường.
Đôi mắt anh nhìn qua những bức tường và trần nhà màu trắng bạc, rồi dừng lại ở một góc khuất.
Ở đó có vài dấu vết đen tối, anh bước tới hơi nghiêng người, là vết ngón tay.
——Đây là vết xước có đầy máu.
“À…em thu xong rồi. Em quên lau sạch.” Lăng Nhất phát hiện anh đang làm gì, mím môi, hơi ngượng.
Lâm Tư nhìn chằm chằm vết xước đó hồi lâu.
“Thực ra không có chuyện gì đâu.” Lăng Nhất cầm bình nhỏ đi tới, phun lên vết máu.
Vết máu bị xoá đi trong vòng vài giây, biến mất không dấu vết, tường sạch như mới.
——Đây chỉ là một vệt bị bỏ sót, những nơi khác có lẽ đã có rất nhiều, đau đớn tột cùng khiến người
ta bối rối, có lẽ lúc đó cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716543/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.