Lăng Nhất tự nhiên bị nhéo mũi, không biết tức giận hay xấu hổ, tiếp tục vùi cả mặt vào trước ngực
anh, hai tay ôm chặt eo anh.
Lâm Tư ôm cậu lại, chạm vào mái tóc đen mềm của cậu một tí.
Chức năng làm ấm của vật nhỏ này có thể so sánh với bất kỳ loại động vật có lông khác, ôm được một
lúc, cả người đều bị cậu làm cho ấm áp.
Bởi vì họ rất gần nên gần như dán vào nhau, Lâm Tư có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập thình
thịch của Lăng Nhất.
Đó là một sức sống trẻ trung, tươi tắn và tràn đầy sức sống, như cỏ cây vươn dài
hoang dại sau khi bông hoa đầu tiên nở vào mùa xuân, trẻ trung và đầy sức sống.
——Và anh bảo vệ nó, đồng thời cũng được nó bảo vệ.
Sau khi vùi đầu một lúc, có lẽ cảm thấy hơi ngạt thở, cuối cùng Lăng Nhất cũng ngẩng mặt lên.
Cậu hỏi: “Lâm Tư, hôm nay anh làm gì thế?”
Lâm Tư nhìn cười híp mắt, “Nghiên cứu máu của em.”
Lăng Nhất đột nhiên trở nên cảnh giác- đúng là, Lâm Tư vẫn đang nghĩ về máu của mình!
Cậu trở mình, phân rõ khoảng cách với Lâm Tư.
Lâm Tư khẽ cười một tiếng, hơi thở truyền vào tai Lăng Nhất, khiến cậu nhạy cảm run lên.
Cậu tiếp tục vùng vẫy thoát khỏi Lâm Tư, để bảo vệ máu của chính mình- đã bị Lâm Tư rút đi vài ống,
nếu mà anh ấy rút ra lần nữa, sẽ hết máu mất thôi!
Lâm Tư nắm lấy vai cậu từ phía sau. “Đủ rồi, không lấy nữa.” Lâm Tư nói.
Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716491/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.