Chỉ tiếc rằng, cô chưa từng cười với anh vui vẻ đến thế. Nếu có cười, cũng chỉ là mỉa mai, cũng không thì lạnh lùng mà đối đáp.
“Kim Vũ, mau quay lại đây.” Giọng nói quen thuộc vang lên khiến anh phải chú ý.
Đôi mắt hướng về phía người con gái đang tiến tới, gương mặt nghiêm túc cùng giọng nói nghiêm khắc khiến cho Thẩm Kim Vũ hơi sợ. Cô bé chạy ra đằng sau Hoắc Viễn Thành trốn khi có cảm giác mẹ đang chuẩn bị nổi giận.
“Mẹ phải hứa không giận cơ.” Cô bé ló đầu ra, đòi điều kiện.
“Mau qua đây cho mẹ.” Cô gằn giọng, Thẩm Kim Vũ càng sợ, con bé nhảy hẳn lên đùi của Hoắc Viễn Thành.
Cả cô lẫn anh đều giật mình, duy chỉ có Thẩm Kim Vũ một mực ôm lấy anh như thể bản thân sẽ an toàn.
Thân hình nhỏ bé trong lòng khiến cho anh có cảm giác muốn cưng chiều nó, nhìn bộ dáng của nó hình như là đang trốn cô.
“Con không sợ chú bắt con đi sao?”
“Chú chắc chắn là người tốt, người xấu sẽ không bao giờ mua thú bông cho con.” Cô bé lên tiếng, ý tứ chắc nịch khẳng định. “Chú cứu con đi, mẹ đáng sợ quá.”
Anh nghe vậy thì mỉm cười, không ngờ chỉ với một con thú bông mà cô bé đã khẳng định anh là người tốt. Còn biết cách làm nũng để cầu cứu. Khẽ thở dài, anh bế cô bé lên, tiến đến chỗ cô.
Nhìn thấy con mình đang ở chỗ Hoắc Viễn Thành, trái tim cô khẽ run. Nhưng khi thấy hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-bac-menh/2810233/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.