Ngày nhiệm vụ thứ 2, vết thương ở chân Pershing đã tiến triển rất tốt, anh có thể đi lại, nhưng với cái phổi chưa phục hồi hẳn, anh phải tránh vận động mạnh. Pershing lành nhanh như vậy cũng một phần do bản thân anh cũng quen bị đánh đập nhiều, nhưng anh vẫn thầm nghĩ rằng anh nên cảm ơn Katyusha. Nhắc đến Katyusha, anh quay sang nhìn cô, cô đang ngủ gật, tay vẫn lăm lăm cầm cuốn sách Y học cũ nát được chắp vá của cô. Pershing nhìn đồng hồ, bây giờ là 5:16 sáng.
- Kat, Kat, dậy đi...
- Thôi mà Pa... Cho con 5 phút nữa đi...
- Không có Pa nào ở đây đâu. Là tôi đây, Pershing...
Katyusha lập tức ngồi thẳng dậy.
- C-coi như anh chưa nghe thấy gì hết...!
- ... Ừ, coi là vậy đi...
Pershing thấy được 1 mặt mới của Katyusha, một cô gái 17 tuổi đi tình nguyện nhưng vẫn được ba gọi dậy. Anh sống gần như độc lập từ bé nên việc này khiến anh cảm thấy khá kì lạ, nhưng thú vị.
- Tôi đã hồi phục xong, giờ cho tôi lối ra đi.
- Cái gì??? Trong tưng đấy thời gian á?!! Anh là quái vật à?!! Tôi còn không đưa anh Aspirin để chống viêm và sưng, mà anh đã đi lại và hoạt động bình thường!?
- Nói sao nhỉ... Tôi vẫn phải tránh chạy vì khớp chân tôi vẫn hơi đau và phổi tôi không phục hồi kịp để chạy, nhưng tôi đi lại được rồi...
- Anh...không còn là người nữa... Trong tất cả những người tôi đã sơ cứu, tôi chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-giua-khoi-lua/3576128/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.