...
"Nếu nó không phải là mày, thì tao đã bóp chết mày từ lâu rồi. Nếu không có mày, mọi thứ đã tốt hơn rồi! Mày không có gì ngoài ăn hại và ăn bám! Thằng bất hiếu, tao không có đứa con nào như mày!"
...
...
Pershing từ từ mở mắt ra, anh cố gắng ngồi dậy. Vết thương đã dịu đi chút nhờ có sơ cứu. Anh quay sang nhìn Katyusha, người con gái đó đang sắp xếp lại đồ y tế cá nhân sau khi sơ cứu cho Pershing xong
- Cô dùng Aspirin à?
- Không, tôi dùng Morphin, ai lại dùng Aspirin chứ?
- Tôi tưởng Aspirin là đồ tiêu chuẩn trong mỗi hộp sơ cứu dã chiến?
- Đó là đối với bọn anh thôi, chúng tôi chỉ có được Aspirin từ tay tù binh chiến tranh. Với cả, đừng có cằn nhằn, tôi chỉ có Morphin thôi, chịu đau chút đi. Và nằm yên cho tôi, anh bị thương nặng lắm đấy, trật khớp chân trái, gãy xương sườn phải và dập phổi phải, anh còn sống là một phép màu đấy...
Pershing không nói gì, anh nằm bệt lên nền đá. Anh chỉ hỏi vài câu vu vơ:
- Cô là ai vậy?
- Tôi á? Katyusha, tình nguyện cứu thương cho Cánh quân phía Tây. Còn anh, anh tên Pershing, nhỉ?
- Pershing Jackson... Lính Tiên phong...
- Vậy anh lính của chúng ta làm gì ở mấy nơi như này? Mấy anh phải chán sống lắm mới có gan phục kích ổ Quân Kháng chiến...
- Còn cô nữa... Cô trông giống học sinh cấp 3 hơn là lính đấy...
- Thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-giua-khoi-lua/3576127/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.