Năm Trình Vân bảy tuổi, cha mẹ bỏ lại anh chỉ mang theo em trai sang ngoại quốc mở rộng sự nghiệp. Đứa trẻ lúc ấy chẳng biết làm gì ngoài khóc lóc, anh nói trong nước mắt, giọng đứt quãng nghẹn ngào:
"Cho con theo với, cha mẹ dẫn con theo được không?"
"Con sẽ ngoan ngoãn, con không cần đồ chơi nữa đều cho em trai."
"Sau này con sẽ nhường nhịn, nghe lời em trai sẽ không làm em ấy không vui. Cha mẹ cho con theo với."
"Con không muốn ở đây một mình."
"Cha mẹ cũng thương Trình Vân mà. Xin hai người đừng bỏ con."
Đứa trẻ từ lúc sinh ra đã cao quý hơn người khác, hưởng thụ tất cả điều tốt đẹp nhất, cuộc đời phía sau chú định thuận lợi, bình an. Người đời dùng dăm ba câu tốt đẹp khái quát về Trình Vân, ghen tỵ anh may mắn, ghen tỵ anh đầu thai tốt. Họ không biết, đứa trẻ họ luôn miệng ghen tỵ lại chẳng hề hạnh phúc như họ tưởng.
Mọi thứ nhòa trong nước mắt, hình ảnh của mẹ cũng trở nên mơ hồ.
"Trình Vân, con hiểu chuyện chút đi, đừng suốt ngày gây rắc rối cho cha mẹ."
Cơ thể Trình Vân run rẩy, đối diện sự xa cách của mẹ anh vừa ấm ức lại sợ hãi, đôi bàn tay nhỏ bé yếu ớt nắm lấy góc váy mẹ, muốn níu lấy chút thương xót ít ỏi gần như không có. Nhưng tay còn chưa chạm tới mẹ đã ghét bỏ lùi về sau, nghiêm khắc nói với anh: "Cha mẹ là đi làm không phải đi chơi, ở nhà tự lo liệu lấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-cua-trinh-van/2657879/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.