Những cành lá xanh tươi vào mùa xuân, tiếng chim hót nhẹ nhàng, ánh nắng ban mai trên núi xuyên qua kẽ nứt của cây cối, hắt ra chút lốm đốm. Dòng nước ấm áp của suối nước nóng len lỏi qua kẽ chân, giống như đàn cá bơi lội chơi đùa, bỗng một cơn gió thổi qua, vài chú chim nhỏ trên cành giật mình, ríu rít bay qua đỉnh đầu.
Hai người bên suối nước nóng vẫn không nhúc nhích.
Diệp U vòng qua cổ Lục Tẫn, ngửa đầu nhìn anh, cô có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ, ngay cả hơi thở phả vào mặt cô cũng trở nên cực nhẹ.
Phản ứng tương tự đêm đó.
Diệp U đón ánh ban mai, ý cười nhè nhẹ trong đôi mắt sáng ngời như tràn đầy cảnh xuân.
Cô càng lúc càng gần Lục Tẫn, hơi ngẩng đầu là có thể hôn lên đôi môi mỏng hơi mím của anh.
Cô nhớ tối hôm đó, cô hôn anh chẳng e dè, lúc đầu Lục Tẫn còn muốn đẩy cô ra, nhưng nhanh chóng đổi khách thành chủ, hôn còn độ ng tình hơn cô.
Rõ ràng là một người trông lạnh lùng như vậy.
Hai người rất gần nhau, Diệp U có thể ngửi được mùi tùng bách trên người Lục Tẫn, rõ ràng là một mùi thơm mát lạnh, nhưng lại có khả năng xúc tác tình cảm hơn mùi thơm ngọt ngào.
Nhưng lúc Diệp U sắp hôn Lục Tẫn, cô hơi cúi đầu, in một dấu môi nhẹ trên cổ áo trắng tinh của anh.
Nhìn kiệt tác mà mình để lại trên người Lục Tẫn, Diệp U cầm giày, chạy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-cao-lanh/3258727/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.