Chương trước
Chương sau
“Ông Kim.” Lục Tẫn đi đến cạnh hồ, chào ông cụ Kim đang chơi cờ. Ông cụ Kim gật đầu và nói với anh: “Cháu đi gặp bà cụ Vạn đi, bà và lão Vạn coi cháu như cháu nội của họ, chắc bà sẽ nghe lời cháu.”

“Dạ, cháu đến gặp bà cụ Vạn ngay bây giờ.” Lục Tẫn đã nghe nói chuyện tối hôm qua. Khi còn nhỏ anh đã nghe người lớn kể không ít về chiến tích vĩ đại của bà cụ Vạn và ông cụ Vạn, nhưng lúc ấy ông bà cụ Vạn đều còn trẻ, còn có sức để chơi đùa. Hiện tại bà cụ Vạn đã lớn tuổi còn chạy ra ngoài để “thám hiểm” vào buổi tối, thực sự khiến tất cả mọi người sợ hãi.

“Lão Vạn không còn nữa, bà ấy khổ sở trong lòng, chúng ta khuyên cũng vô dụng.” Ông cụ Kim nói, không khỏi thở dài. Lúc trước cả nhóm bọn họ chơi với nhau, giờ chỉ còn ông và Tiểu Linh.

Lục Tẫn thấy ông lo lắng nên trấn an: “Ông Kim, ông cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá nhọc lòng.”

“Đúng rồi, ông Kim, ông uống một hớp trà nhé, ông cứ yên tâm.” Diệp U vội vàng mở nắp bình giữ nhiệt cho ông, rót chút trà vào nắp, thổi cẩn thận mới đưa cho ông.

Ông cụ Kim nhận trà, mỉm cười, uống một ngụm rồi nói với cô: “Được rồi đừng xum xoe ở đây, cô đi với Lục Tẫn đi.”

“Dạ.” Diệp U đặt bình giữ nhiệt xuống, cười nói với Lục Tẫn, “Đi thôi, Tiểu Lộc.”

Dường như Lục Tẫn không ngờ cô sẽ gọi anh như vậy trước mặt ông cụ Kim, có chút ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh. Nhưng anh không nói gì, chỉ gật đầu, rồi rời đi cùng cô.

Ông cụ Kim nhìn bóng dáng hai người đi xa, thổi lên nắp của bình giữ nhiệt, khẽ cười: “Kêu rất thân thiết.”

Diệp U và Lục Tẫn không nghe thấy lời trêu chọc của ông cụ Kim, lúc này ánh mặt trời vừa vặn, nắng vàng rực rỡ rơi lên người khiến Diệp U nhớ tới ánh nắng chiếu vào Lục Tẫn sáng hôm đó.

Cũng dịu dàng tươi sáng như vậy.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Tẫn biết Diệp U đang nhìn mình, ánh mắt cô luôn khiến người ta khó bỏ qua, Lục Tẫn không nhịn được nên lên tiếng hỏi.

Diệp U bị bắt gặp nhìn trộm nhưng không thấy chột dạ, dù sao chuyện này trước lạ sau quen, hiện tại cô có thể ứng xử khéo léo hơn: “À, tôi đang lo lắng, không biết chú Hỉ có xuất hiện đột ngột hay không?”

Lục Tẫn nghe cô nói vậy, sửng sốt một chút, sau đó có chút tò mò hỏi cô: “Cô sợ chú Hỉ à?”

Diệp U nói: “Ai không sợ?”

Lục Tẫn nghĩ kỹ lại, hình như ngoại trừ ông cụ Kim, quả thật không ai không sợ chú Hỉ, thậm chí lúc nhỏ anh cũng hơi sợ ông.

“Tính tình của chú Hỉ là thế, tương đối nghiêm khắc với mọi người, nhưng chú không có ý xấu, chỉ muốn cho sơn trang tốt hơn.” Lục Tẫn cố ý giải thích giùm chú Hỉ. Chú Hỉ ở trong sơn trang còn lâu hơn anh, có tình cảm sâu sắc đối với sơn trang.

Diệp U thấy anh nghiêm túc, cười nói: “Tôi hiểu mà, giống như giáo viên chủ nhiệm trong trường, tuy ngày thường mọi người đều sợ thầy, phàn nàn về thầy, nhưng đến khi tốt nghiệp, ai cũng có chút lưu luyến thầy.”

Lục Tẫn nghe cô nói vậy, có vẻ yên tâm một chút, khẽ gật đầu.

“À, bà cụ Vạn còn ở trong phòng không? Vừa rồi tôi gõ cửa phòng bà nhưng không có ai mở cửa.”

Lục Tẫn hơi nghiêng đầu, nhìn Diệp U đang đi cùng anh trong vườn: “Có lẽ không nghe thấy, cô tìm bà cụ Vạn có chuyện gì hay sao?”

“Không có, tại tối hôm qua bà lén chạy ra ngoài đó, tôi có chút lo lắng.”

Lục Tẫn nói: “Nghe chú Hỉ nói không có vấn đề gì, nhưng tinh thần bà cụ Vạn có lẽ không tốt lắm.”

Diệp U gật đầu đồng ý: “Tôi cũng nghĩ vậy, tôi thấy anh cần trò chuyện với bà cụ Vạn, khai thông bà nhiều hơn.”

Lục Tẫn nhíu mày có chút khó xử, không phải anh không muốn khai thông bà cụ Vạn, mà con người anh vốn không khéo nói, càng không có kinh nghiệm khai thông ai, ngay cả khi trò chuyện với bà cụ Vạn, anh cũng cố gắng hết sức để bà cụ Vạn nói, còn mình phụ trách lắng nghe.

Diệp U dường như nhìn thấu tâm tư của anh, đột nhiên bật cười: “Thôi bỏ đi, nhìn anh đã thấy còn chưa khai thông bản thân, nói gì đến khai thông người khác.”

Lục Tẫn khẽ mím môi, không lên tiếng. Rõ ràng không có biểu cảm phong phú trên mặt, nhưng Diệp U lại thấy cô có thể đọc được cảm xúc trên mặt anh.

Giống như hơi uất ức.

Nhận thức này khiến nụ cười trên mặt cô càng sâu hơn: “Có phải nói anh không tốt đâu, sao còn uất ức?”

“…… Tôi không có.”

Diệp U mỉm cười nhìn anh: “Tôi cảm thấy anh tốt hơn những người miệng lưỡi trơn tru, lại còn đáng yêu nữa.”

Lục Tẫn: “……”

Từ lúc tám tuổi tới nay, không còn ai nói rằng anh đáng yêu.

Hai người đang nói chuyện thì bà cụ Vạn đi tới từ phía đối diện. Lần này bà không cầm di ảnh của ông cụ Vạn đi khắp nơi, xem ra tối hôm qua chú Hỉ đã nói chuyện với bà thật lâu, cuối cùng cũng có chút tác dụng.

Lục Tẫn bước nhanh tới, chào bà: “Bà Vạn, bà định đi đâu vậy?”

Bà cụ Vạn dừng chân, nhìn Lục Tẫn, ánh mắt có chút thần thái: “Tôi muốn đến suối nước nóng để ngâm chân, trước kia A Khải rất thích tới đó ngâm chân.”

Trong sơn trang có một hồ nước nóng chuyên để ngâm chân, nước trong hồ là nước chảy, giống như dòng suối nhỏ chảy xuôi, khung cảnh xung quanh càng dễ chịu, là điểm check in được nhiều người yêu thích tại sơn trang.

Diệp U tới đây mấy ngày nay nhưng chưa đi ngâm chân, nghe bà cụ Vạn nói như vậy nên tươi cười nói với bà: “Bà Vạn, cháu chưa tới chỗ đó, cháu đi cùng bà được không?”

Bà cụ Vạn nhìn qua cô, Lục Tẫn thấy bà nhìn Diệp U, chủ động giải thích: “Đây là bạn của cháu, Diệp U.”

Bà cụ Vạn lại nhìn chằm chằm Diệp U một hồi, chậm rãi nói: “Tôi nhận ra cô ấy, ở cùng tầng với tôi. Sau khi tắt đèn tối hôm qua, cô ấy muốn gõ cửa phòng thằng bé sát vách, giả vờ làm ma để hù dọa cậu ấy.”

Diệp U: “……”

Không phải chứ bà cụ Vạn, sao bà vừa lên tiếng đã làm người ta rớt xuống sân khấu?

Lục Tẫn quả nhiên nhìn Diệp U, Diệp U vội vã giải thích: “Hiểu lầm thôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở Tiêu Tư Thành đi ngủ sớm một chút.”

Lục Tẫn nhìn cô, không nói có tin hay không, Diệp U ho khan một tiếng, bước tới trước mặt Lục Tẫn nói nhỏ: “Đừng nói chuyện này với chú Hỉ nha.”

Lục Tẫn khẽ cong môi dưới và đáp: “Ừm.”

Bà cụ Vạn thấy toàn bộ động tác nhỏ của hai người, không khỏi bật cười: “Nếu tiểu Hỉ biết bắp cải cậu ấy nuôi nhiều năm đã giúp người khác che giấu vi phạm, không biết sẽ tức giận thế nào.”

“……” Lục Tẫn tự biết đuối lý, đành phải đánh bài tình cảm, “Bà Vạn, bây giờ chú Hỉ đã lớn tuổi.”

Bà cụ Vạn lại hừ, liếc nhìn hai người bọn họ, đi về phía hồ ngâm chân.

Lục Tẫn và Diệp U đi theo, lúc này chỉ có ba người họ tới ngâm chân, tương đương với bao trọn. Bà cụ Vạn cầm cái đệm, ngồi xuống bên cạnh suối nước nóng, Diệp U ngồi trực tiếp lên một cục đá, còn vỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Lục Tẫn mau tới ngồi.

Lục Tẫn do dự một chút, đi đến ngồi bên cạnh cô, cởi giày vớ ra.

Diệp U đã ngâm chân rồi, lúc này vô tình bị đôi chân trần của Lục Tẫn thu hút. Đường cong của chân anh rất đẹp, làn da trắng mịn, thứ khiến người ta lưu luyến nhất là mắt cá chân mảnh khảnh của anh.

Không hiểu sao, nhìn có chút gợi cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.