Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu không thể ngờ, họ tìm được đường sống từ trong chỗ chết trước giặc Nhật, cuối cùng lại bị quân đội nước mình bắt.
Cái người sĩ quan không nói chẳng rằng đã cho người trói họ lại là Cố Tu Qua, mấy hôm trước đứng ngoài ban công khách sạn bọn họ còn chạm mặt nhau, hai người họ vẫn còn nhớ rõ, nhưng đáng tiếc gã đã quên.
Hắc Cẩu đành phải để yên mặc họ, hắn biết giãy dụa cũng vô ích, cho nên lúc bị quân nhân trói, hắn ngoan ngoãn không phản kháng, cũng bởi vậy mà được trói lỏng hơn một chút. Diệp Vinh Thu thì kinh hãi, không ngừng giãy dụa phản kháng, kết quả mấy người kia trói anh vô cùng gắt gao. Trói xong, bọn họ thấy anh không chịu ngoan ngoãn nên muốn bắt anh vào ‘nề nếp’ hơn, kết quả chân vừa mới nhấc, lại bị Hắc Cẩu vươn chân dài ra ngăn lại. Hắc Cẩu cười hì hì nói: “Quân gia, thân thể anh ấy không tốt, xin ngài lượng thứ.”
Tên bị Hắc Cẩu ngăn lại kia cúi đầu khó tin nhìn chằm chằm chân Hắc Cẩu. Thân thủ Hắc Cẩu vô cùng bén nhạy, lực đạo lại vững chắc, Hắc Cẩu muốn ngăn hắn lại nên liều lĩnh đạp đau hắn, thân thủ như vậy, thoạt nhìn giống như người đã được rèn giũa qua. Người nọ vô cùng tức giận, đang muốn giáo huấn Hắc Cẩu thì cái người tên Lưu Văn kia đi lên ngăn lại, thấp giọng nói: “Quách Võ, đừng đánh, đi nhanh lên.”
Người tên Quách Võ mắng: “Lính đào ngũ còn dám cò kè mặc cả?”
Diệp Vinh Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001729/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.