Chính ủy như phát điên mà chạy về phía người khuân đồ kia, Tiểu Triệu càng thêm hoảng hốt, sợ chính ủy xảy ra chuyện gì, cũng vội vã rảo bước đuổi theo.
Người vác đồ thuê kia nghe thấy sau lưng có ai gọi mình, mờ mịt quay đầu lại, còn chưa hiểu mô tê gì đã bị Tiểu Triệu đẩy ngã nhào xuống đất. Người vác đồ kia sợ hãi, còn tưởng bị cướp bóc nên liều mạng giằng co, miệng reo ầm cả lên: “Làm cái gì thế? Tôi có làm gì đâu?”
Lúc người vác đồ thuê kia quay đầu lại, chính ủy sững sờ một chút, cánh tay giơ lên lại buông xuống, gương mặt không giấu nổi thất vọng.
Tiểu Triệu đè chặt người vác đồ thuê kia: “Chính.. Anh Diệp, bắt tên này lại sao?”
Chính ủy khoát khoát tay, ý bảo Tiểu Triệu lui ra, anh đi lên đỡ người vác đồ thuê không may mắn kia dậy, dịu giọng nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Cái người vác đồ thuê kia ngẩn ra, tuy rằng chính ủy và Tiểu Triệu không mặc quân phục, nhưng xem chừng là người làm lính. Mấy người làm lính này, là quân cộng thì tốt, quốc quân cũng coi như được, nhưng nếu đụng phải Nhật ngụy thì dù có đúng có đạo lý cũng không nói lại được. Anh ta không dám tính toán với chính ủy và Tiểu Triệu, đứng lên vội vã bỏ chạy, vừa chạy vừa ngoái đầu lại, chỉ sợ họ đuổi theo.
Tiểu Triệu chẳng hiểu mô tê gì: “Nhận lầm á? Em còn tưởng tên ấy là đặc vụ.”
Chính ủy buồn cười nói: “Cậu táy máy thật đấy, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001598/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.