Lã Liên Long nghe xong lập tức tỉnh táo lại: “Cậu nói xem người kia thế nào?”
Diệp Vinh Thu lại trầm ngâm không lên tiếng. Anh đang nghĩ xem rốt cuộc Hắc Cẩu là một người thế nào. Anh nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu vẽ lên hình ảnh Hắc Cẩu. Cái người Hắc Cẩu này, anh cứ nghĩ mình có muốn quên cũng không quên được, nhưng rốt cuộc dáng vẻ hắn ra sao, anh dần dần cảm thấy mơ hồ. Mấy năm này Hắc Cẩu thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của anh, trong mơ rõ ràng như vậy, nhưng sớm hôm sau tỉnh lại, anh liền thấy mông lung. Ấy không còn là một hình tượng cụ thể, mà đã dung nhập vào linh hồn anh.
Lã Liên Long thấy Diệp Vinh Thu thất thần, bèn giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh: “Này?”
Diệp Vinh Thu hoàn hồn lại, hắng giọng một cái, mở miệng một cách máy móc: “Cậu ấy tên Chung Vô Mai, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ không dùng tên này mà lấy nhũ danh Hắc Cẩu, cũng có thể gọi là A Hắc. Cậu ấy cao như này…” Diệp Vinh Thu đứng lên khoa tay múa chân, “Sải tay dài như này.” Anh mải mê miêu tả, cánh tay kéo rộng ra ước lượng. “Cậu ấy kém tôi ba tuổi, cũng giọng Trùng Khánh giống tôi, mũi rất cao, mắt dài tinh tế, rất khôi ngô, bốn năm trước khá đen, bây giờ.. chắc còn đen hơn nữa. Sau lưng cậu ấy có một vết sẹo, hình dấu gạch chéo, một vết do mảnh vỡ bom Nhật cứa vào, tương đối nông, chắc đã khép miệng, vết sẹo còn lại thì rất sâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001596/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.