Khi Lăng Thược mở mắt ra, hoa văn trên trần nhà che kín tầm mắt cậu.
Cậu giãy giụa ngồi dậy, khung cảnh nơi này rất quen thuộc, rộng rãi thoải mái, bài trí tinh tế độc đáo theo phong cách tối giản, so với nhà tù ẩm ướt chật hẹp hoàn toàn khác biệt.
Đầu hơi mỏi, suy nghĩ hỗn loạn dần tỉnh táo lại, cuối cùng Lăng Thược cũng nhớ ra, đây là căn biệt thự cậu từng ở chung với hắn.
Trong lúc cậu đang nhíu mày suy nghĩ, cửa phòng vang lên âm thanh nho nhỏ.
Trương Phạn đẩy cửa ra, tay bưng một cái khay, phía trên là đồ ăn thức uống hắn tỉ mỉ chuẩn bị.
Hắn quen thuộc đến gần cậu, trên mặt luôn mỉm cười ấm áp, hơi thở ôn hòa, khác hẳn hình tượng u ám trong ấn tượng của Lăng Thược… Hắn như vậy, như vậy… phảng phất như lần đầu gặp nhau.
“Anh…” Lăng Thược nuốt nước bọt, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại cuộc sống trong tù không thấy ánh mặt trời, tròng mắt Trương Phạn thê lương đẫm máu… cơ thể cậu phát run, theo bản năng sợ hãi, liên tục lui về phía sau.
Nụ cười trên mặt Trương Phạn ngừng lại, đặt cái khay trên tay sang một bên, chậm rãi tới gần, lo lắng sờ trán cậu, ôn nhu hỏi: “Bảo bối, làm sao vậy? Vẫn không thoải mái à?”
“Cút… Cút ngay!” Lăng Thược cảnh giác đẩy hắn ra, thân thể run cầm cập.
Trương Phạn bị cậu cự tuyệt, cứng đờ cả người, từ từ lùi lại, mãi đến cách xa Lăng Thược một khoảng an toàn.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy mất mát, ý cười ôn nhu tắt lịm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do/4497708/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.