Edit: Chu
Thẩm Thanh Thu nói: “Ta biết rồi. Chưởng môn sư huynh không cần nhọc lòng.”
Lòng Nhạc Thanh Nguyên chấn động, nhịn không được gọi: “Tiểu Cửu…”
Thẩm Thanh Thu xua tay theo thói quen, “Đừng gọi ta như vậy.”
Ta không phải Thẩm Cửu, đừng gọi ta như vậy.
Ánh mắt Nhạc Thanh Nguyên hơi ảm đạm, lại quay về như thường rất nhanh: “Chuyến này đệ… Phải cẩn thận đấy.”
“Ừ.”
“Đừng tranh chấp với Liễu sư đệ.”
“Được.”
“Việc vặt thì giao cho đệ tử chuẩn bị, không cần lo mọi chuyện đâu.”
“Đương nhiên.”
“Còn có…”
Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ nói: “Chưởng môn sư huynh, ta không phải lần đầu làm nhiệm vụ, huynh còn gì không yên tâm.”
Nhạc Thanh Nguyên cười nhạt: “Vốn dĩ ta nói với đệ mấy chuyện này, đệ luôn không thích nghe. Không nhịn được thêm mấy câu lắm lời.”
Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, trong lòng chợt có một cảm giác nói không nên lời. Sau khi biết chuyện giữa Thẩm Cửu và Nhạc Thanh Nguyên, làm quần chúng ăn dưa, đương nhiên không ngừng thổn thức. Nhưng nói đến cùng, kỳ thật mình cũng chỉ tính một nửa là người đứng xem, dùng thân thể hàng gốc, có đôi khi cũng không khỏi suy nghĩ, nếu mình là Thẩm Cửu, sau khi biết chân tướng những chuyện năm đó, sẽ dùng loại ánh mắt gì, để nhìn kỹ vị từng là Thất ca này lần nữa.
Có điều mặc kệ thế nào, ít nhất bản thân Thẩm Thanh Thu vẫn rất coi trọng Nhạc Thanh Nguyên, cho dù là đời trước hay đời này. Cho nên Thẩm Thanh Thu thừa nhận, mỗi lần Nhạc Thanh Nguyên gọi y là Tiểu Cửu, y đều cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605026/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.