Edit: Chu
Cho mấy người trẻ tuổi hy vọng xong, tâm tình Thẩm Thanh Thu không tệ, vạt áo bay bay, mới bước một chân vào trúc xá, đã có một thứ nhào vào trong lòng.
Lạc Băng Hà dụi dụi trong ngực y, ngẩng đầu, đầy mất mát nói: “Sư tôn đi đâu vậy?”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Đúng là ngày càng dính. Nếu nói Lạc Băng Hà mười bốn tuổi còn biết thu liễm chút, Lạc Băng Hà mười tuổi về chuyện dính người quả thực chẳng có chút cố kỵ nào, hoàn toàn không cần nghĩ tới vấn đề thể diện, thủ đoạn làm nũng cũng đạt đỉnh cao theo năm tháng rồi.
Thời thơ ấu bi thảm ở chỗ nào, đây rõ ràng là tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ mà!
Thẩm Thanh Thu nói: “Đến chỗ Thượng sư thúc của ngươi ngồi chơi.” Lại xoa xoa đầu nó, “Vẫn luôn đợi vi sư à?”
Lạc Băng Hà lấy một quyển tâm pháp ra, ngượng ngùng nói: “Đệ tử ngu dốt, lần trước sư tôn giảng, vẫn có chút không hiểu.”
Vừa thấy không hiểu, đã tới tìm y luôn, Thẩm Thanh Thu mấy ngày nay cơ hồ ngày nào cũng bị Lạc Băng Hà quấn lấy, rõ ràng là thứ đơn giản, một hai phải để Thẩm Thanh Thu giải thích, hoàn toàn không phù hợp với IQ của nhân vật chính.
Mấy tâm pháp sơ cấp kiểu này, vốn dĩ cho đệ tử tự học, có lẽ chẳng có sư phụ nào giống y, từng câu từng chữ đều giảng giải chu đáo mọi mặt cho đồ đệ.
Thẩm Thanh Thu rất không đồng tình kiểu học hành ỷ vào giáo viên này, mấy lần muốn phê bình nghiêm khắc, nhưng cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-xuan-son/4605024/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.