Khi Viên Dã Tuyền vội vàng chạy đến bệnh viện địa phương, Vưu Tự đang lấy thuốc, tay áo bị rách toạc, trông rất chật vật. 
Anh ấy sải bước đi tới, xoay bả vai, dùng mắt thường quét khắp người Vưu Tự: “Ngái Ngủ, cậu không sao chứ?” 
Vưu Tự xách túi thuốc cùng một đống hóa đơn, vẻ mặt âm trầm: “Em không sao, nhưng Hà Tê bị thương.” 
“Hả? Có nghiêm trọng không, bị thương ở đâu?” 
“Đang ở trên tầng truyền dịch, trên đùi bị cắt một vệt dài, còn phát sốt.” Anh đi qua hành lang mà không dừng lại. 
Viên Dã Tuyền đuổi theo phía sau hỏi: “Người nhà cô ấy có biết không?” 
“Cô ấy không chịu gọi điện thoại, mới ngủ thiếp đi. Đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói tiếp.” 
“Haizz… Biết thế anh đi với cậu còn hơn, ở được bao lâu thì ở, cùng lắm thì qua mấy tháng rồi về.” 
Hai người lần lượt đi lên cầu thang, trong bệnh viện tấp nập người ra vào, mùi thuốc khử trùng và mùi mì gói trộn lẫn vào nhau. Mấy người đi ngang qua, có xanh xao vàng vọt, có ngồi trên xe lăn, có nằm trên cáng, cứ đi được vài bước lại phải nép người nhường đường. 
Vưu Tự buồn rầu đi phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn anh ấy: “Đợi cô ấy khỏe lại, anh quay về đưa cô ấy về nhà hộ em.” 
“Được, chỉ đành vậy thôi. Cái xe kia sao lại xảy ra sự cố?” 
“Bọn em vào thị trấn một chuyến, lốp xe bị trộm hết, lúc lắp lốp mới, chủ tiệm sửa xe không siết chặt đai ốc.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-tuoi/2887564/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.