' Cạch'
Cánh cửa bậc mở, Miêu Thạch bước vào.
Không gian trong phòng vắng vẻ lạnh lẽo như thường, không có bất kì khác biệt. Hắn dạo một vòng, kiểm tra lại các dụng cụ thí nghiệm của mình. Hắn quả thật rất tỉ mỉ, nhưng để hắn phải thất vọng rồi, Hạ Thiên sớm đã xóa hết dấu vết!!
" Đừng để ta bắt được ngươi! " Miêu Thạch lạnh nhạt nói.
-----
Hạ Thiên cùng Lưu Diệc Phi trở về phòng ngủ mới thở dài một hơi. Nếu lúc nãy trễ một chút không biết mọi chuyện sẽ thành cái dạng gì nữa!
" Phù, quá mạo hiểm tôi sẽ không đi với cậu nữa. Tôi đi tập luyện đây! " Lưu Diệc Phi thở hì hục.
" Khoan đã. Từ nay về sau cử chỉ lời nói của cậu cẩn thận 1 chút! "
" Tại sao vậy? "
" Nếu cậu sơ hở, Miêu Thạch sẽ nghi ngờ! "
Lưu Diệc Phi gật đầu :
" Đừng lo. Tôi biết phải làm sao !"
Đóng cửa phòng lại , Hạ Thiên leo lên giường đánh một giấc đến chiều. Mở mắt ra đã là 5h , Bạch Hổ đang ngồi bên cạnh. Đưa tay vuốt ve bộ lông trắng của Bạch Hổ một lát, nó vươn người hưởng thụ lâu lâu lại thè lưỡi lớn bộ dáng cầu sủng ái. Hạ Thiên cười.....
Khoan.. có cái gì không đúng?
" Tại sao mày lại ở đây? "
Anh đã để nó ở chỗ phòng ăn của doanh trại, vì sao bây giờ lại nằm ở đây? Trước lúc đi ngủ không phải anh đã khóa cửa rồi sao, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-trong-sinh-vi-vua-tro-lai/2773334/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.