Ăn uống xong, Hạ Thiên trở vào phòng vũ khí lấy ra một khẩu súng lục lắp đạn vào.
" Này, cậu lấy súng làm gì? "
Tuy hiện tại Hạ Thiên đang giúp quân đội, nhưng cậu ta có thể phản kháng bất cứ lúc nào, hắn là người của quân đội không thể không đề phòng khi thấy có tình huống bất lợi.
" Đề phòng tôi thì có ích gì? " Hạ Thiên buồn cười, nhét súng vào đai lưng.
" Đi thôi! "
Lần này, anh sẽ không đưa Bạch Hổ đi theo. Nó có thể trở thành gánh nặng nếu đối phương có súng và thuật thôi miên thú. Đây chỉ là anh phòng tình huống xấu nhất mà thôi!!!
" Ơ, cậu phải nói đi nơi nào chứ, Hạ Thiên! " Lưu Diệc Phi mang bộ mặc ngơ ngác đuổi theo.
Xung quanh doanh trại của quân đội đặc biệt trống trải, xung quanh cơ hồ chỉ nhìn thấy được các rặn tre và các cây cỏ dại ngoài ra không còn gì khác. Bên cạnh cửa ra vào của doanh trại có một con đường nhỏ dẫn ra ngoài bìa rừng núi Trúc Giang, hôm qua bọn họ là theo đường này trở về nên Hạ Thiên tạm thời có thể đoán được phương hướng.
" Này, Hạ Thiên cậu rốt cuộc đang tìm thứ gì? " Đây là đường trở lại bìa rừng hôm qua bọn họ ở, có gì để cậu ta tìm đây?
Hạ Thiên không trả lời.
Con đường này hôm qua rõ ràng cây cối rất dày đặc nhưng hôm nay có một vài cây dại đã biến mất không thấy tăm hơi, trên đất còn rơi lại vài chiếc lá màu tím hắc tố.
Nhặt lên chiếc lá, Hạ Thiên nhìn một lát rồi quay đầu hỏi :" Cậu biết gì về nó không ?"
Lưu Diệc Phi cẩn thận quan sát hình thù của chiếc lá sau đó tỉ mỉ nhớ lại khoảng thời gian từng ở nơi này, nhưng thực sự loại lá này hắn chưa từng thấy qua.
Lưu Diệc Phi lắc đầu
Hạ Thiên nhặt lên thêm vài chiếc rồi bỏ vào túi nhỏ mang trên vai. Anh liếc mắt đến dòng suối cách đó mấy bước chân! Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến tiếng người Hạ Thiên nhanh tay kéo Diệc Phi trốn tránh.
" Trong quân đội hiện đang xuất hiện một tên khốn, hắn có thể nhận biết được hình dạng cũng như mùi vị của Túy Âm Độc cho nên ngươi tạm thời không cần phải lén lút vào trong đó vận chuyển độc nữa, khi nào tình thế ổn hơn chúng ta sẽ tiếp tục, hiện giờ đi chính là mạo hiểm! " Một thanh niên tuổi chạc 20 , đôi mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí bức người, trên tay cầm một lọ nhỏ bên trong chưa đầy bò cạp đỏ. Một loại động vật nguy hiểm chết người!!
" Là Miêu Thạch? " Lưu Diệc Phi cắn răng, toàn thân giận đến nổi phát rung.
" Cậu biết hắn ta? "
" Hắn là Miêu Thạch, cũng là người mới nhưng hắn có khả năng đặc biệt chính là người có khả năng điều chế thuốc giải của toàn bộ loại độc trên thế giới. Điều đó đã được mọi người chứng minh, cho nên hắn rất được tổng chỉ huy tín nhiệm và giao cho trọng tránh ở phòng thí nghiệm và cũng là bác sĩ trẻ tuổi, đa tài hiện tại của quân đội! " Diệc Phi nghiến răng nói.
Hạ Thiên sờ lông mài, người như vậy mà cũng tồn tại nữa sao? Thú vị đây!!
Sột soạt....
" Ai đó! " Miêu Thạch quay lại lạnh nhạt hỏi.
Phía sau lại yên tĩnh đến kỳ bí, mọi động tĩnh vừa nãy dường như chỉ là do hắn tưởng tượng. Miêu Thạch từ từ bước lại gần bụi rặm, hắn nheo mắt định tiến sâu vào một chút nhưng tên da đen ở phía sau hắn đã lên tiếng hối thúc :" Thạch ca, cậu nhanh lên một chút, đưa bò cạp đỏ cho tôi. Tôi còn phải trở về báo tình hình cho Tam gia nữa! "
" Ta biết rồi! " Miêu Thạch gật đầu, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không thời khắc nào lơ là. Hắn có thể chắc chắn vừa rồi có người đã trốn tại chỗ này nghe hắn nói chuyện, bằng mọi cách hắn phải tìm cho ra kẻ đó. Nếu không toàn bộ kế hoạch của Tam gia sẽ bị bại lộ, hắn sẽ phải chết hẳn là không thể nghĩ ngờ gì !!
------------
Tòa nhà A
" Từ Minh Cửu, xem ngươi đã làm cái gì? " Khổng Địch lửa giận phun trào, đập bàn quát lớn.
Từ Minh Cửu nhíu mày, thong dong nói :" Nào, có việc gì từ từ nói phong thái của một Tổng Thanh Tra chính phủ đâu mất rồi? "
Khổng Địch hừ lạnh, gằng giọng :" Giờ phút này còn phong với chả thái, Từ Minh Cửu ngươi muốn giết ai ta không quan tâm, nhưng thời khắc hiện nay đặc biệt khắc nghiệt , ngươi lại xuống tay giết người, ngươi muốn ta làm thế nào che giấu đây? "
" Được rồi, hôm nay ta gọi ngươi đến không phải để nghe ngươi càm ràm... ong hết lỗ tai ta rồi! " Từ Minh Cửu bộ dáng ngoái ngoái lỗ tai nói.
" Ngươi...! " Khổng Địch tức giận đến nỗi muốn nhấc súng lên bắn chết tên khốn kiếp trước mặt này cho hả giận.
" Hừ, vậy hôm nay ngươi bắt ta từ phía tây đến đây là có việc gì? " Khổng Địch thở phì phò hỏi, tức chết hắn rồi.
" Ta cần ngươi hổ trợ điều tra một tên nhóc con...."
Bang ....
Khổng Địch đích thực nổi giận rồi!!
" Cái tên Từ Minh Cửu đáng chết nhà ngươi, hừ ta không nói chuyện với ngươi nữa.. tức chết ta rồi! " Nghĩ sao lại kêu một Tổng thanh tra oai phong lẫm liệt như hắn đi hổ trợ điều tra một tên nhóc con? Ha, chuyện cười gì đây? Trên đầu hắn còn cả đống công việc cần phải xử lý, bận tối mặt tối mũi bây giờ còn gặp tên điên Từ Minh Cửu đúng là xui xẻo.
" Hừ, tên điên...! " Khổng Địch mang khuôn mặt đen thui như đít nồi đi ra ngoài.
"....!" Từ Minh Cửu đen mặt.
Cái tên Khổng Địch khốn kiếp ta còn chưa có nói hết.
Cửa phòng mở, U Lãnh đi vào khuôn mặt vẫn vui vẻ hí hửng nói :" Anh Cửu, có hứng thú đi dạ hội của Tử Lam Phong tổchức không? "
Từ Minh Cửu nhíu mày.
" Hắn thì tổ chức dạ hội gì? "
" Em không biết, anh xem đi, hắn có gửi thiệp mời! " U Lãnh chìa tay đưa ra tấm thiệp hồng nhạt với hình đầu rồng được in trên mặt thiệp.
....Cái này? Là sinh nhật nữ tử của hắn?
Xem ra, buổi tiệc này sẽ có nhiều phong ba rồi!! Tử Lam Phong xem ta thế nào thu thập ngươi....
--------
" Hạ Thiên, cậu mang mấy chiếc lá này về làm gì? " Lưu Diệc Phi to mò hỏi.
Lúc nãy cũng may Hạ Thiên sớm rời khỏi một bước , không biết Miêu Thạch có phát hiện ra bọn họhay không , bây giờ mỗi hành động của Hạ Thiên điều con thể bị Miêu Thạch chú ý, bởi hắn rất thông minh. Chính hắn đã dùng những lá tầm thủy này và tinh chất của bò cạp đỏ điều chế thành Túy Âm Độc, một loại độc vô hình nhưng lại có khả năng giết người tàn bạo. Rốt cuộc thì đây là mưu đồ của ai, hắn muốn gì ở nhóm quân đội này? Thanh đao này là vũ khí chuyên dành cho mọi người luyện tập kỹ năng săn bắt thú khi sống trong rừng, hắn đã rất thông minh khi chọn loại vũ khí này để tẩm độc. Vì nó thường được sử dụng nhiều hơn là súng, loại này chỉ cần 1 lớp cực mỏng chất độc thì cũng đủ khiến cho người khác đau đến chết đi sống lại. Minh Viễn vận may không tệ nên mới an toàn, nếu như trễ dù chỉ một chút cái mạng nhất định sẽ mất.
Để có thể chế ra loại độc Túy Âm này, Miêu Thạch quả thật rất nhẫn nại. Hắn thật ra là thuộc hạ của ai? Người đứng phía sau hắn liệu có phải là một trong 4 người Tứ Hoàng ?
" Hạ Thiên, nhanh rời khỏi, Miêu Thạch trở lại rồi! " Lưu Diệc Phi vội vàng nói.
Hiện tại Hạ Thiên đang ở trong phòng thí nghiệm hóa học của Miêu Thạch, cũng may anh chưa có động tay động chân cái gì chỉ là mang chiếc lá màu tím hắc tố ra so sánh với các mẫu lá đã được để trong tủ kính. Anh muốn thử xem hắn có phải tại nơi này điều chế ra Túy Âm Độc hay không? Nhưng có vẻ là không phải!!
" Nhanh lên, Hạ Thiên! "
Miêu Thạch đi trên hành lang, ánh mắt dán về phía cửa xổ phòng thí nghiệm rồi dời đến cửa chính. Hắn có linh cảm xấu!
Cụp.. cụp... cụp..
Tiếng bước chân nện trên hành lang làm tâm can Lưu Diệc Phi muốn vỡ vụn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]