Chương trước
Chương sau
Trịnh Châu, sau cơn mưa trời lại sáng.
Khả Nhi đang ngồi thu dọn hành lý, Sở Thiên nhìn bầu trời trong sáng, thản nhiên nói:
- Khả Nhi, ông trời cũng rất có ý, lúc mới đến Trịnh Châu cũng là bầu trời trong vắt không gợn mấy, bây giờ rời xa cũng xanh thăm thẳm, mưa ở Trịnh Châu dường như chính là rửa sạch máu tươi trên tay anh. Anh hổ thẹn với Phật tổ.
Kéo chiếc khóa va ly nhẹ nhàng, Khả Nhi giống như cười khẽ nói:
- Nhưng anh không hổ thẹn với anh em.
Sở Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Khả Nhi dựa sát vào trong lòng Sở Thiên, Sở Thiên cúi đầu hôn cô, Khả Nhi lại lấy tay chặn lại, chỉ hành lý biểu thị phải lên máy bay. Nhưng Sở Thiên hứng lên rồi thế nào có thể bỏ đấy được, nhìn đôi môi ngậm chặt của Khả Nhi, Sở Thiên nghịch ngợm lấy tay nhéo mũi Khả Nhi, lại dùng miệng bịt kín môi của cô, Khả Nhi chỉ thấy tức trong lồng ngực mình, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ thấy trong miệng có dòng nước ấm không ngừng thổi vào, không nhịn được đành mở miệng hít thở theo đúng ý đồ của Sở Thiên. Hắn thuận thế đưa lưỡi vào trong miệng cô, cô đành để mặc cho Sở Thiên giở trò mà không chống cự lại, hai chiếc lưỡi không ngừng quấn chặt vào nhau.
Cửa phòng không đóng, Quang Tử liều lĩnh xông vào, nhìn thấy hai người đang ôm chặt nhau liền ra ngoài. Trong lòng còn vui mừng hớn hở nghĩ sau này sẽ giễu cợt Sở Thiên, vừa mới đi đến đại sảnh, thì thấy Trương Đông Bình cầm vé máy bay, vội hạ giọng nói:
- Vé máy bay khi nào đấy?
Trương Đông Bình nhìn vài lần:
- Ất Tâm, chuyến bay sau 50 phút nữa!
- Năm mươi phút!
Quang Tử sờ sờ lên đầu, sốt ruột nói:
- Trả đi, trả đi, đổi chuyến sau 5 giờ nữa!
Miệng của Trương Đông Bình há to. Chuyến bay sau 5 giờ nữa?
Quang Tử biết anh ta khó hiểu, đầy ngụ ý nói:
- Thiếu soái bọn họ đang hú hí. 50 phút sao đủ được? Chí ít cũng phải 5 tiếng chứ!
Trương Đông Bình bừng tỉnh gật đầu, nghiền nghẫm nói:
- Tôi lập tức đi đổi vé!
Có điều anh ta trong lòng cũng thầm nhủ, Thiếu soái mặc dù khỏe mạnh, nhưng cũng không thể hung mãnh tới 5 tiếng chứ?
Khả Nhi bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, nhìn nàng dần dần nhắm một nửa hai mắt, hai gò má ngượng ngùng đỏ lên, Sở Thiên liếm lắt khuôn mặt giống như quả táo đỏ, cũng dần dần hôn lên đôi môi mê hoặc, mà Khả Nhi cũng khẽ mở đôi môi quấn lấy Sở Thiên, bộ dạng ôn hòa giống như đã hoàn toàn thuần phục.
Sở Thiên cười xấu xa, thò tay hướng đến mông của cô, Khả Nhi “ui gia” kêu lên một tiếng, đôi mắt vốn dĩ quyến rũ, bỗng nhiên mở to nhìn trộm Sở Thiên, chỉ cảm thấy toàn thân kích thích không thể nói ra lời, hai chân nhỏ đi đôi tất đen giật mạnh lên, nửa khoảng không thu hút lòng người khe khẽ run lên.
Hai người say sưa mấy chục phút, đương nhiên bỏ lỡ chuyến bay, Sở Thiên sau khi thu dọn sạch sẽ đi ra ngoài cửa, nhìn thấy nụ cười nghịch nghợm của Quang Tử, thì mới biết vừa rồi là anh ta mới xông vào trong phòng, vì thế đưa tay lấy cốc nước uống, vẻ mặt tự nhiên cười nói:
- Anh Quang, anh cũng nên tìm vợ đi được rồi.
Quang Tử hơi lặng người lắc đầu:
- Trói buộc, phiền toái!
Uống vài ngụm nước xong, Sở Thiên thoải mái mỉm cười, đầy thâm ý nói:
- Yên tâm. Em sẽ tìm giúp anh một chị dâu không trói buộc không phiền toái, con mắt của em rất chuẩn đấy.
Khả Nh lập tức i từ phía sau chạy tới:
- Có rảnh thì giúp anh Quang giới thiệu một chị dâu xinh đẹp, anh ấy cũng nên kết hôn rồi.
Khả Nhi gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Vâng, em sẽ lưu ý giúp anh Quang.
Nhìn thấy vợ chồng ăn ý, Quang Tử vẫn lắc đầu, anh ta can đảm thận trọng đương nhiên biết Sở Thiên có ý chêu ghẹo mình, thế là cũng cười hà hà:
- Tam đệ, cậu dương Đông kích Tây cũng thật lợi hại à.
- Muốn đánh trống lảng sự chú ý không cần thiết à, Quang Tử tôi đương nhiên sẽ không nói chuyện hai người triền miên trong phòng. Giảo hoạt gớm.
Nước trong miệng Sở Thiên tý chút thì phun ra, sắc mặt của Khả Nhi cũng đỏ ửng lên.
Ho khan vài tiếng, Sở Thiên đánh trống lảng nói:
- Anh Quang này, đã sắp xếp cho người Việt Nam bọn họ đi chưa?
Không dễ dàng bắt được điểm yếu của Sở Thiên, lại thêm xung quanh không có anh em Soái quân ở đó. Thế là Quang Tử không thuận theo buông tha nhìn Sở Thiên. Được một tấc lại tiến một thước trêu đùa:
- Tôi còn bảo Trương Đông Bình giúp hai người đổi vé rồi, đổi thành chuyến bay 5 tiếng sau, không ngờ tam đệ lại nhanh như vậy.
Sở Thiên vô cùng ngượng ngùng, lung túng hết mức muốn phản bác lại nhưng không thể cãi lại, may mà Trương Đông Bình hấp tấp chạy vào, còn vẻ mặt kinh hãi, giống như gặp phải ma, Sở Thiên vội mượn cơ hội này, di chuyển tầm mắt, hạ giọng nói:
- Trương Đông Bình, có việc gì, lẽ nào Đường Môn lại giết trở về?
Trương Đông Binh không trả lời câu hỏi của Sở Thiên, mà bưng cốc trà lên bàn, há mồm to uống vội uống vàng, sau khi ngừng mấy hơi thở, mới sợ hãi trong lòng nói:
- Tôi nhìn thấy máy bay nổ rầm rầm hai tiếng rồi tan thành mây khói. Thật đáng sợ, sinh mệnh quả thật mỏng manh, mấy trăm người đã như vậy không còn nữa.
Mấy câu này nghe được trong lòng mọi người nặng trĩu. Mặc dù những người đó vốn không quen biết, nhưng vẫn khiến con người cảm thấy khó chịu, Quang Tử thở ra mấy hơi, chạm chãi nói:
- Mỗi ngày chém giết bao nhiêu người cũng không thấy anh nhíu mày? Việc máy bay tuy rằng khiến người động lòng nhưng anh cũng không nhất thiết phải hoảng loạn như vậy chứ?
Trương Đông Binh lại bưng nước lên uống, sau khi thấy đáy mới trả lời:
- Chiếc máy bay đấy chính là chuyến bay Thiếu soái bọn họ đáng nhẽ phải lên!
Sở Thiên bọn họ kinh ngạc lạc giọng:
- Cái gì?
Trương Đông Bình lộ ra vẻ mặt vô cùng may mắn, vỗ ngực cười nói:
- Máy bay nổ tung tứ phía, may mà anh Quang bảo tôi đi đổi lại thành chuyến bay vào chập tối, bằng không…
Nói đến đây, Trương Đông Bình không dám nói tiếp, bởi vì anh ta cảm thấy nói tiếp đều khiến mình tự sợ hãi. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, nghĩ không ngờ ngẫu hứng vô tình đã cứu sinh mạng của mình.
Nếu như chuyến bay Macao khiến hắn sợ hãi, chuyến bay nổ hôm nay lại khiến hắn dựng tóc gáy, hắn thậm chí cảm thấy việc này không chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, thậm chí có khả năng là nhằm vào mình mà thôi.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Trương Đông Bình, bình tĩnh nói:
- Tôi nán lại ở Trịnh Châu hai ngày, đợi sau khi hãng hàng không tim ra nguyên nhân rồi sẽ đi, tôi luôn cảm giác lần này vụ nổ là nhằm vào tôi.
- Hơn nữa, tốt nhất là do tôi nghĩ nhiều, nếu không để tôi tra ra ai là người làm việc này, tôi đảm bảo lấy mạng của kẻ đó.
Nghe lời của Sở Thiên, Quang Tử bọn họ không có gì thấy khiếp sợ, trên mặt lộ ra vẻ không có gì nghiêm trọng như trước đó , lẽ nào vụ nổ hàng không không phải là do ngoài ý muốn? Nếu như không phải là ngoài ý muốn, vậy thì ai làm chuyện này nhỉ? Đường Môn? Tổ chức Sơn Khẩu? Diệp gia? Hoặc là tổ chức Đột Đột? Dù sao đều là mối thù thâm sâu mới phải dùng thủ đoạn cực đoan như vậy?
Sở Thiên biết bọn họ đang suy đoán, bưng lên cốc trà nóng Khả Nhi pha chầm chậm chuyển động, thản nhiên nói:
- Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, tối hôm nay tôi sẽ báo Bành Cao Phong điều tra, đến lúc đó có kết quả, nếu như thật là do bom gây nên, nếu như thật là nhằm vào tôi mà làm, vậy thì tôi có cách khiến bọn họ phát ra.
Quang Tử và Trương Đông BÌnh gật gật đầu, đồng thời quyết định tăng cường canh gác.
Giọng nói vừa mới hạ xuống, điện thoại của Sở Thiên liền vang lên, cầm lên nhìn không ngờ là Bành Cao Phong, Sở Thiên có chút kinh ngạc, mình vẫn chưa tìm đến ông ta, ông ta thế nào lại tìm đến mình rồi? Thế là bấm nghe điện thoại.
Bên tai lập tức truyền tới âm thanh lo lắng của Bành Cao Phong:
- Ông em, cậu có biết chuyến bay bị nổ không?
Sở Thiên không chút do dự trả lời:
- Vừa mới biết!
Bành Cao Phong thở dài thật mạnh, âm thanh có vẻ tiều tụy nói:
- Thật kinh khủng, chết rất nhiều người, thông qua tin tức máy bay truyền đến lúc đó, nhân viên đặc công cơ bản có thể xác định không phải vô tình, khả năng có người cố ý làm. Bởi vì sân bay thu được tiếng hô cuối cùng của nhân viên điều khiển là chữ chữ “bom”.
Sở Thiên giật nảy người, thốt ra:
- Bom?
Bành Cao Phong gật đầu, ho vài tiếng nói:
- Đúng vậy, nguyên nhân cụ thể vẫn đang chờ điều tra. Ông em, Trịnh Châu là địa bàn của Soái quân, tôi gọi điện thoại đến là muốn câu giúp, xem trong giới giang hồ có giao dịch thuốc nổ nào không? Sự việc đã kinh động Trung ương. Haizz, tôi dường như không có được yên tĩnh rồi.
Sở Thiên vội cười trấn an:
- Bí thư Bành yên tâm, tôi bây giờ đang bảo thủ hạ đi điều tra, sẽ nhanh chóng có tin tức cho anh!
Bành Cao Phong cuối cùng phát ra tiếng cười, giũ vững tinh thần trả lời:
- Vậy thì cảm ơn ông em!
Sau khi cúp điện thoai, Sở Thiên lập tức bảo Trương Đông Bình đi điều tra.
Phương hướng điều tra là giao dịch về bom hoặc thuốc nổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.