Trịnh Châu, sau cơn mưa trời lại sáng.
Khả Nhi đang ngồi thu dọn hành lý, Sở Thiên nhìn bầu trời trong sáng, thản nhiên nói:
- Khả Nhi, ông trời cũng rất có ý, lúc mới đến Trịnh Châu cũng là bầu trời trong vắt không gợn mấy, bây giờ rời xa cũng xanh thăm thẳm, mưa ở Trịnh Châu dường như chính là rửa sạch máu tươi trên tay anh. Anh hổ thẹn với Phật tổ.
Kéo chiếc khóa va ly nhẹ nhàng, Khả Nhi giống như cười khẽ nói:
- Nhưng anh không hổ thẹn với anh em.
Sở Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Khả Nhi dựa sát vào trong lòng Sở Thiên, Sở Thiên cúi đầu hôn cô, Khả Nhi lại lấy tay chặn lại, chỉ hành lý biểu thị phải lên máy bay. Nhưng Sở Thiên hứng lên rồi thế nào có thể bỏ đấy được, nhìn đôi môi ngậm chặt của Khả Nhi, Sở Thiên nghịch ngợm lấy tay nhéo mũi Khả Nhi, lại dùng miệng bịt kín môi của cô, Khả Nhi chỉ thấy tức trong lồng ngực mình, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ thấy trong miệng có dòng nước ấm không ngừng thổi vào, không nhịn được đành mở miệng hít thở theo đúng ý đồ của Sở Thiên. Hắn thuận thế đưa lưỡi vào trong miệng cô, cô đành để mặc cho Sở Thiên giở trò mà không chống cự lại, hai chiếc lưỡi không ngừng quấn chặt vào nhau.
Cửa phòng không đóng, Quang Tử liều lĩnh xông vào, nhìn thấy hai người đang ôm chặt nhau liền ra ngoài. Trong lòng còn vui mừng hớn hở nghĩ sau này sẽ giễu cợt Sở Thiên, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541124/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.