Sắc mặt Đường Vinh hiện lên vẻ thê lương, tâm lực tiều tụy hiện lên rất rõ.
Nhưng anh ta lập tức lấy lại được bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Mặc dù kinh động Trung ương, nhưng cửa ải thật sự lại ở Chính quyền địa phương, đòn chủ lực là thông tin đầu tư của các thương nhân Đông Nam Á, khiến thành phố Trịnh Châu mỗi năm lại bớt đi mấy trăm triệu thu nhập, những ông lớn địa phương này hận không thể chết trong kiêu ngạo ngay lúc này, vận may trên đầu đè bẹp bọn họ.
Khương Trung không nói gì, trong lòng ông ta hiểu rõ, cho dù cấp trên có người chèn ép chính quyền địa phương, nhưng tổn thất vẫn hiển hiện ra đấy, nếu như Trung ương không trợ cấp cho chính quyền địa phương, vậy thì có lo lắng chèn ép nữa cũng không đủ, hơn nữa khiến Trung ương thanh toán vì sự lỗ mãng của Đường Thiên Ngạo, đây là việc hoàn toàn không thể có.
Khương Trung dường như nhớ ra cái gì, liền mở miệng nói:
- Liệt Dực thì thế nào?
Nửa cốc cà phê uống cạn, tinh thần của Đường Vinh khôi phục vài phần:
- Liệt Dực vì đổi lấy mạng rời xa Đường Môn, đã làm cho tôi rất buồn, bây giờ lại muốn cậu ta đi trừ khử Đường Môn, càng khiến tôi đau lòng hơn, đáng tiếc tôi cũng chẳng còn cách nào, nếu như không thanh minh đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, thảm án Diệp gia sẽ kéo đến bên người Đường gia.
Khương Trung trầm tư một lát, chậm rãi nói:
- Sở Thiên thật độc ác!
Đường Vinh đang nói, bỗng nhiên có thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541123/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.