Lúc Liệt Dực đứng trước mặt Diệp Tuyết, anh ta đã giết sáu mươi bảy người rồi.
Diệp Tuyết vốn muốn giơ vẻ mặt cao ngạo lên, nhưng đối mặt với Liệt Dực lại lộ ra ý sợ hãi, ngay bản thân cô cũng không thể khống chế ý sợ hãi này, hệ thống bảo an của Diệp gia mặc dù không được nói là vững như thành đồng, những nếu đối phó với sự tấn công của mấy chục tên cao thủ thì vẫn là thừa sức, thế nhưng, lúc này lại không ngăn cản được một Liệt Dực cầm đao.
Đường đao vẫn còn nhỏ giọt máu tươi, rơi xuống tấm thảm màu đỏ càng lộ vẻ đáng sợ, Liệt Dực quay đầu nhìn đảo qua những xác chết ở phía sau, biết rằng hôm nay đã giết quá nhiều rồi, vì vậy đứng vững chắc trước mặt Diệp Tuyết, thản nhiên nói:
- Đừng để tôi lại giết người nữa, là người Diệp gia thì hãy đứng ra, người tôi muốn tìm là người họ Diệp.
Tay phải Diệp Tuyết lóe ra con dao mỏng, giọng điệu lạnh giá hỏi:
- Anh là ai? Tại sao ngươi muốn giết người của Diệp gia?
Liệt Dực ánh mắt bình thản, điềm tĩnh nói;
- Liệt Dực, tôi trước giờ giết người không hỏi nguyên do, chỉ hỏi thời gian, địa điểm, người như nào.
Diệp Tuyết mặt hơi trầm xuống, quát:
- Có phải là Sở Thiên sai anh đến phải không?
Liệt Dực không trả lời câu hỏi của cô, nhẹ nhàng nhổ ra ba chữ:
- Rút dao ra!
Diệp Tuyết không xông lên mà hướng về phía hai tên vệ sĩ cuối cùng bên cạnh quát:
- Giết!
Hai gã vệ sĩ chần chừ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541121/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.