Chương trước
Chương sau
Lúc Liệt Dực đứng trước mặt Diệp Tuyết, anh ta đã giết sáu mươi bảy người rồi.
Diệp Tuyết vốn muốn giơ vẻ mặt cao ngạo lên, nhưng đối mặt với Liệt Dực lại lộ ra ý sợ hãi, ngay bản thân cô cũng không thể khống chế ý sợ hãi này, hệ thống bảo an của Diệp gia mặc dù không được nói là vững như thành đồng, những nếu đối phó với sự tấn công của mấy chục tên cao thủ thì vẫn là thừa sức, thế nhưng, lúc này lại không ngăn cản được một Liệt Dực cầm đao.
Đường đao vẫn còn nhỏ giọt máu tươi, rơi xuống tấm thảm màu đỏ càng lộ vẻ đáng sợ, Liệt Dực quay đầu nhìn đảo qua những xác chết ở phía sau, biết rằng hôm nay đã giết quá nhiều rồi, vì vậy đứng vững chắc trước mặt Diệp Tuyết, thản nhiên nói:
- Đừng để tôi lại giết người nữa, là người Diệp gia thì hãy đứng ra, người tôi muốn tìm là người họ Diệp.
Tay phải Diệp Tuyết lóe ra con dao mỏng, giọng điệu lạnh giá hỏi:
- Anh là ai? Tại sao ngươi muốn giết người của Diệp gia?
Liệt Dực ánh mắt bình thản, điềm tĩnh nói;
- Liệt Dực, tôi trước giờ giết người không hỏi nguyên do, chỉ hỏi thời gian, địa điểm, người như nào.
Diệp Tuyết mặt hơi trầm xuống, quát:
- Có phải là Sở Thiên sai anh đến phải không?
Liệt Dực không trả lời câu hỏi của cô, nhẹ nhàng nhổ ra ba chữ:
- Rút dao ra!
Diệp Tuyết không xông lên mà hướng về phía hai tên vệ sĩ cuối cùng bên cạnh quát:
- Giết!
Hai gã vệ sĩ chần chừ một lát, nhưng vẫn cầm thanh đoản đao xông đến, cái vệ sĩ bán chính là mạng, Liệt Dực thương hại nhìn đảo qua bọn chúng, rồi khinh miệt nhìn Diệp Tuyết, biết rõ bọn họ đi lên là nộp mạng nhưng vẫn hạ lệnh, tâm địa thật sự là ác độc, hai thanh đoản đao đâm về phía anh ta, mạnh mẽ sắc bén nhưng lại không ổn định.
Liệt Dực không nhúc nhích, đến khi hai thanh đoản đao sắp đâm vào ngực, thì bước chân mới nhảy sang bên để tránh, rồi nháy mắt đã đến sau lưng hai gã vệ sĩ. Mặc dù cũng quay lưng về phía chúng, nhưng Liệt Dực vung Đường đao lại cắt rất chuẩn xác vào phần eo của chúng, máu tươi bắn ra tung tóe, hãi gã vệ sĩ ngã rầm xuống đất.
Nhìn hai gã vệ sĩ chết, Diệp Tuyết không có bất kỳ sự kinh ngạc nào, thậm chí không có bất kỳ sự phẫn nộ nào, dường như sớm đã dự tính được kết cục này, cô muốn bọn chúng xông lên, chẳng qua là muốn tìm khẩu súng ngắn, vì vậy khi bọn họ xông lên quyết giết, trong bóng tối tay của cô cũng đã mò được khẩu súng ngắn, rồi nhanh chóng lên đạn.
Không thể không nói tốc độ của cô là tương đối nhanh, bởi vì trong lúc bọn vệ sĩ ngã xuống, cô đã giơ lên khẩu súng ngắn đã được lên đạn, uy hiếp Liệt Dực đang tiến gần, còn hét lớn với Diệp Độc Túy đang ở phía sau:
- Mau chạy đi! Cháu sẽ chặn hắn! Đừng lo cho cháu, cháu có súng.
Diệp Độc Túy chần chừ một lát, rồi cũng nhanh chóng rút lui về phía sau, lúc này coi trọng cái gì mà sống chết có nhau thì đúng là có vẻ vớ vẩn, quan trọng hơn là không để trở thành gánh nặng của Diệp Tuyết. Nếu như bản thân có thể thoát ra ngoài, không chỉ có thể để Diệp Tuyết không phải lo lắng, thậm chí sau khi Diệp Tuyết chết rồi cũng có thể báo thù cho cô.
Đối mặt với nòng súng âm u lạnh lẽo, Liệt Dực không tỏ thái độ gì nói:
- Súng của cô không bắn chết được tôi đâu! Hà tất gì phải làm những trò phản kháng vô ích như này chứ?
Những lời người này nói căn bản là lời nói chân thực, cho nên Diệp Tuyết cũng tin rằng cầm khẩu súng ngắn trong tay cũng không thể đối phó được với Liệt Dực, vì vậy hạ súng xuống khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Nếu anh đồng ý buông tha cho chúng tôi, cần gì cũng đều có thể cho anh, tiền, địa vị, quyền lực, thậm chí ngay cả tôi cũng có thể cho anh!
Nói tới đây, Diệp Tuyết còn kéo chiếc váy dài xuống, để lộ ra cặp đùi trắng mịn màng.
Là một người đàn ông thì rất dễ bị cám dỗ, nhưng Liệt Dực là bậc trượng phu trong giới đàn ông, đối mặt với người con gái đẹp đang chặn trước mặt mình, lại còn cặp đùi khiến giới đàn ông thổn thức, anh ta chỉ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Tôi không cần cái gì cả, chỉ cần mạng của người Diệp gia.
Diệp Tuyết giận tím mặt, quát:
- Là anh tự tìm cái chết đấy!
Nòng súng vốn hạ xuống lập tức đã được giơ lên, bắn ba phát về phía Liệt Dực đang đứng, “bằng, bằng, bằng”, nhưng cả ba viên đạn đều bắn vào khoảng không, vì thế cô quay đầu nhìn đảo xung quanh xem anh ta đi đâu, đột nhiên, cô cảm giác được bụng đột nhiên lạnh một cách khác thường, liền sau đó là cơn đau kéo đến, cúi đầu nhìn xuống, bụng cô đã bị thanh Đường đao đâm sâu rồi.
Lập tức cô nhìn thấy Diệt Lực, đang nằm trên mặt đất, tay phải nắm vững Đường đao.
Diệp Tuyết đau buồn nhắm mắt lại, chậm rãi lui về phía sau.
Liệt Dực cầm đao tung người dậy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Độc Tú vừa mới lái xe chạy ra khỏi cửa, trong lòng thầm thở dài nói: Vẫn còn thiếu hai mạng người Diệp gia nữa.
Sở Thiên đã nói với anh ta, phải giết chết năm người của Diệp gia. 
Đèn sáng lên rực rỡ, chiến sự ở Trịnh Châu đi vào hồi kết rồi.
Hơn một nghìn bang chúng Đường Môn được Phương Tuấn kéo đi rút lui đã bị Soái quân chặn lại ở nhà ga, hai bên rút dao giằng co nhưng cũng không có xảy ra đánh nhau lớn, bởi vì cảnh sát ở nhà ga cũng đã rất nhanh chóng chạy tới, và đã tịch thu toàn bộ vũ khí của bang chúng Đường Môn, sau đó đưa bọn chúng vào nhà giam, đương nhiên cũng lễ phép cảm ơn sự hợp tác của anh em Soái quân.
Cứ điểm bí mật của Đường Môn sau khi Phương Tuấn đi vào hai phút, cũng bị Quang Tử báo cảnh sát đến triệt phá, từ cứ điểm bắt được hơn năm mươi tên lãnh đạo của Đường Môn, duy chỉ có bóng dáng của Phương Tuấn là không thấy đâu. Đợi sau khi cảnh sát đi hết, Quang Tử dẫn người lục soát cả trong lẫn ngoài mới phát hiện ra phòng vệ sinh có cửa thông với đường phố bên ngoài, Phương Tuấn rất có thể đã chạy trốn từ đây.
Quang Tử mặc dù rất căm giận, những cũng chỉ có thể thu quân.
Kể từ sự việc của khách sạn Phong Vân, Đường Môn Trịnh Châu đen đủi chịu sự đàn áp mạnh mẽ của chính phủ, hơn hai nghìn tên bang chúng tan rã, Đường Thiên Ngạo thì lại bị bỏ vào nhà giam lần nữa, khiến toàn bộ trọng tâm của Đường Môn đều tập trung vào Trịnh Châu, Đường Vinh thông qua những mối quan hệ hoạt động quốc tế cũng đã mời mấy vị luật sư có tiếng đến Trịnh Châu giúp đỡ Đường Thiên Ngạo.
Cuộc chiến ở Trịnh Châu từng được bang chúng Đường Môn say sưa nói chuyện lại lặng lẽ kết thúc dưới sự tính toán của Sở Thiên, Đường Môn lại một lần nữa đen đủi bị thương tích nặng, những bang chúng không bị bắt ngày trước hãnh diện vì Đường Môn, đến bây giờ không có ai dám nói mình là bang chúng Đường Môn, thậm chí còn giả bộ lương thiện thật thà: Đường Môn? Đường Môn là cái gì?
Cùng lúc đó, ở Ma Cao còn truyền đến tin tức, ông chủ sòng bạc Kim Thạch suýt nữa thì bị người ta tiêu diệt, gần bảy mươi người ở căn biệt thự đã bị giết chết sạch sẽ, trong đó còn có ba người của Diệp gia, có cả Diệp Tuyết chuyên mua kẻ đâm thuê chém mướn. Những ân oán này đều khiến người ta nhớ tới câu chuyện cướp cô dâu và hành động trợ giúp Đường Môn của Diệp gia.
Những người biết rõ sự tình đều nói, đây là hành vi trả thù của Sở Thiên.
Người của Diệp gia đều trốn ra nước ngoài tị nạn, Diệp Độc Túy may mắn sống sót liền yêu cầu phía cảnh sát bảo vệ, đồng thời cung cấp hình ảnh của Liệt Dực, muốn lợi dụng thế lực khắp nơi để tra ra sự việc có dính líu đến Sở Thiên, mặc dù không dám mơ là như vậy sẽ đóng đinh được Sở Thiên, nhưng khiến dư luận trói buộc hành vi trả thù của hắn cũng là thượng sách, ít nhất bản thân không cần phải lo sẽ bị giết.
Diệp Độc Túy sử dụng tất cả mối quan hệ, cho nên áp lực của phía cảnh sát bỗng nhiên tăng mạnh, bất đắc dĩ chỉ có thể dốc toàn lực đi điều tra.
Phía cảnh sát Macao đã nỗ lực điều tra, cũng đã được phía cảnh sát nội địa xác nhận, đã bố trí buổi họp báo ra bên ngoài, chỉ ra ràng hung thủ giết hại bảy mươi người ở biệt thự Diệp gia là Liệt Dực của Đường Môn, đồng thời còn ban bố lệnh truy nã Liệt Dực. Sự việc một lần nữa được đẩy lên cao trào, đồng thời lại lần nữa dính líu đến Đường Môn.
Đường gia bây giờ thật sự đã bị tổn hại nặng, mệt mỏi ứng phó với các mối quan hệ xã hội, sự việc khách sạn Phong Vân đã khiến Đường gia phải khốn đốn, nay lại vì án Diệp gia suýt gặp nguy diệt môn mà lại nảy sinh biến cố, khiến cho những vị quan lớn thân thiết ngày xưa cho rằng Đường Môn bây giờ toàn là họa, đều không dám đến gần hay nói chuyện với Đường Vinh. Việc này khiến Đường Vinh phẫn nộ đến cực điểm.
Rơi vào đường cùng, Đường Môn tuyên bố với bên ngoài: Liệt Dực mười ngày trước đã rời bỏ Đường Môn, gia nhập vào Soái quân, vì vậy án Diệp gia suýt gặp nguy diệt môn không có một chút quan hệ nào với Đường Môn.
Lúc này, trong phòng VIP nhà hàng Hồi giáo, trên bàn đặt toàn là thịt dê, bên cạnh còn có hai bình rượu mao đài, Sở Thiên đứng dậy rót rượu cho Bành Cao Phong, rượu nguyên chất chảy ra, mùi thơm lan tỏa xung quanh, Sở Thiên ngồi xuống cười nói:
- Bí thư Bành, lúc ở Bắc Kinh, ngài nói sẽ uống với nhau vài ly, không ngờ hôm nay mới thực hiện được.
Bành Cao Phong giơ chén rượu lên, giọng nói đầy thầm ý:
- Chậm uống còn tốt hơn là không uống, ha ha, người anh em, cậu là quý nhân của tôi, chén rượu này tôi nên mời cậu mới phải!
Nói xong, Bành Cao Phong đứng lên tỏ ý với Sở Thiên, Sở Thiên không dám chậm trễ, cũng nâng chén rượu lên cụng mạnh với ông ta, sau đó hai người cùng cười lớn uống cạn chén rượu, sau khi ngồi xuống liền gắp cho nhau thịt dê nhấm nháp, uống hết ba chén rượu, Sở Thiên mới vào chủ đề chính:
- Bí thư, cảm ơn ngài, không có ngài thì đã không có Soái quân ngày hôm nay.
Bành Cao Phong khua tay, chậm rãi nói:
- Ông em đừng khách sáo thế, không có cậu mới không có tôi ngày hôm nay, hai anh em chúng ta hà tất phải khách sáo như thế, chỉ là lần này làm khổ những thương gia Đông Nam Á, cũng làm khổ chính phủ địa phương, ít nhất là hai tỉ tiền đầu tư biến mất rồi, không biết khoản này là Đường Môn hay Trung ương thanh toán.
Sở Thiên nhai miếng thịt dê rồi nuốt, nâng chén rượu lên nói:
- Tôi thanh toán!
Bành Cao Phong hơi sững người, kinh ngạc nói:
- Cậu thanh toán?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.