Mà Sở Thiên dường như nhân chuyện này để nghỉ ngơi cả buổi.
Sở Thiên nâng mông của Khả Nhi lên trong sự giãy dụa dịu dàng của cô, rồi ôm cô thật chặt trong lòng mình, quay đầu đi về phía phòng ngủ, Khả Nhi gục trong lòng của Sở Thiên, không nói gì, chỉ trách mưa vẫn còn rơi tí tách, vẫn khẽ gõ lên chiếc lá chuối xanh biếc to.
Tiếng thở dần tràn ngập cả căn phòng nhỏ, ánh đèn màu cam trong phòng dần bao phủ lấy hai người, lửa yêu hừng hực, làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ trở nên dịu dàng, khuôn mặt tuyệt đẹp của Khả Nhi đỏ lên khác thường, kiều diễm ướt át, đôi môi anh đào kia hôn lấy Sở Thiên lại càng quyến rũ.
Buổi chiều mùa xuân thường yên tĩnh như thế, những hạt mưa phùn đứt quãng thì không ngớt, đợi đến sập tối mới hơi tạnh một chút, những ngọn đèn ở xa dần sáng lên, sau khi thỏa mãn Khả Nhĩ ôm chặt lấy cơ thể Sở Thiên, nằm gục vào trong lồng ngực rộng rãi thoải mái của hắn ngủ thật say, giống như đó chính là toàn bộ thế giới của cô.
Sở Thiên cúi đầu nhìn, một khuôn mặt tinh xảo như một viên ngọc đẹp không có một tì vết nào để có thể bắt bẻ, đường nét rõ ràng, giống như là đã từng cố ý cắt gọt, vô cùng thanh tú, mái tóc đen nhánh vương trên gối trắng, tôn lên khuôn mặt ngọc môi hồng của cô, cánh tay giống như ngó sen hồng trắng toát lại càng làm rạo rực lòng người.
Trầm hương đốt ở trên bàn vẫn chưa hoàn toàn tắt, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541120/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.