Phương Tuấn thấy thế thì kinh hãi. Đường Thiên Ngạo lúc này bị kích động như vậy, nếu chẳng may giằng co với Sở Thiên không chịu nhả ra, mấy trăm quân này về cơ bản sẽ không thể rút lui được, bởi vì gã không thể bỏ mặc vị thiếu gia này ở lại. Vì thế gã trầm giọng hô: - Đường thiếu gia, chúng ta rút lui thôi! Đường Thiên Ngạo cũng không quay đầu lại, miệt thị đáp lại: - Giết tên Sở Thiên này có gì là khó! Đường chủ Phương nếu sợ chết, chi bằng cứ dẫn người rời đi! Mẹ kiếp! Phương Tuấn thầm chửi thề, lập tức hô: - Mười người ở lại cản phía sau với tôi! Thân tín của Phương Tuấn vọt ra, theo sát ở phía sau gã lưng kề lưng áp sát dần vào Đường Thiên Ngạo, mặt hướng về phía các anh em Đường Môn đang rút lui. Mười mấy anh em Soái quân tại cứ điểm không đuổi theo. Không phải vì họ không muốn truy sát mà là vì họ không còn nhiều sức nữa. Càng quan trọng hơn là, cái Sở Thiên muốn họ chấn thủ là cứ điểm Soái quân. Bốn gã Đường Môn sau cùng đánh về phía Sở Thiên. Khai Sơn đao mang theo cả nước mưa vung thẳng về phía đầu Sở Thiên. Sở Thiên bình tĩnh chặn đao của kẻ địch, đồng thời truyền lực vào chiến đao khiến gã bị đẩy mạnh ra, phần ngực bị sơ hở. Sở Thiên lập tức tung một cú đá nhanh như chớp trúng ngay vào giữa ngực gã. Cú đá này lực rất lớn, gã kia ngã lăn xuống đất. Gã ngã còn xô ba bang chúng Đường Môn phía sau ngã theo. Ngay sau đó, Đường Thiên Ngạo đứng chắn trước mặt Sở Thiên. Sở Thiên thu đao đứng đó. Đối mặt với khuôn mặt u ám của Đường Thiên Ngạo, hắn hiểu rõ trong lòng vị thiếu gia họ Đường này ắt hận hắn thấu xương. Trước mặt bao nhiêu quan lại quyền quý ở kinh thành, hắn đã khiến gã mất mặt. Nhưng hắn cũng chẳng để tâm, chỉ cười cười hỏi: - Đường thiếu gia, lâu quá rồi không gặp! Chẳng ngờ cậu cũng đến Trịnh Châu? Đường Thiên Ngạo không nhiều lời, lạnh lùng nói: - Tao muốn mày phải chết! Vừa dứt lời, cây khảm đao trong tay gã liền bổ về phía Sở Thiên, chiêu thức linh hoạt, sắc bén, công lực thâm hậu. Mũi đao nhằm thẳng vào Sở Thiên, mang theo một đám cuồng phong mãnh liệt, đủ để khiến người ta khiếp sợ. Sở Thiên sang sảng cười lớn, nghiêng vai trái né cây đao đâm tới. Cổ tay phải khẽ vẩy, Minh Hồng chiến đao hóa thành một vệt vàng, nhanh chóng đâm vào đao địch. "Keng!" Minh Hồng chiến đao đâm trúng khảm đao. Đường Thiên Ngạo quả nhiên không tệ, Sở Thiên dùng một lực lớn như vậy mà cây khảm đao chỉ bị đẩy ra một chút. Nào ngờ Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên nhân kẽ hở này chỉ hơi rút về một chút rồi lại lấy thế sấm đánh chớp giật, nhanh như cắt luồn vào trong, đâm thẳng đến trước mặt Đường Thiên Ngạo. Đao pháp nhanh nhẹn lại tinh xảo khiến người ta không tin nổi. Đường Thiên Ngạo hồn bay phách lạc, vứt bỏ khảm đao, vội tránh ra sau. Sở Thiên đương nhiên không bỏ qua cơ hội thắng này, chân bước dồn theo về phía trước. Đường Thiên Ngạo đã lui ra sau mấy mét bỗng trên mặt hiện vẻ quỷ quyệt, hai tay bất thình lình vung ra phía trước. Cả trăm cây kim độc ẩn trong làn nước mưa bắn về phía Sở Thiên. Chiêu này thật là âm hiểm độc ác! Nhưng đáng tiếc gã lại gặp phải Sở Thiên. Sở Thiên từ trước đã biết Đường Thiên Ngạo thích sử dụng ám khí. Hôm nay xách đao chém giết với hắn ắt có âm mưu gì. Vì thế, khi vừa thấy tay gã khẽ rung lên liền biết ngay tên tiểu nhân này bắn ám khí ra, vội lộn sang một bên tránh được kim độc chí mạng. Hai gã bang chúng Đường Môn đằng sau trốn không kịp, bị kim độc đâm trúng. Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai gã bang chúng Đường Môn lập tức ngã xuống đất chết. Phương Tuấn đau khổ tột cùng cũng đành chịu. Bây giờ không phải là lúc “giáo huấn” Đường Thiên Ngạo. Tiếng bước chân của quân cứu viện Soái quân đã rõ mồn một. Chỉ một lát nữa là nơi này sẽ bị bao vây. Vì thế, gã vội dẫn tám tên Đường Môn bảo vệ Đường Thiên Ngạo, quát: - Đường thiếu gia, mau đi trước đi. Chỗ này để chúng tôi lo! Mau! Đường Thiên Ngạo không trả lời, trong mắt vẫn bắn ra tia oán thù. Nhìn thấy máu chảy ra từ mắt, mũi, mồm, tai hai gã bang chúng Đường Môn, Sở Thiên chợt nhớ tới chuyện nghiền xương thành tro của Đỗ Kiến Minh, trong lòng lập tức hiểu ra mọi chuyện, trong mắt hắn tóe ra sát khí vô tận. Hắn đứng dậy chắn trước mặt bọn Phương Tuấn đang bảo vệ Đường Thiên Ngạo, khí thế lúc này chợt vọt lên tới mức không thể đo đếm nổi nữa. Minh Hồng chiến đao u ám lạnh lẽo rung rung chỉ về phía kẻ thù, trên mặt Sở Thiên hiện vẻ thê lương, lạnh lùng. Hắn gằn giọng nói: - Tao đã thấy lạ, vì sao mày muốnnghiền xương bọn Đường chủ Đỗ ra thành tro. Hóa ra là sợ bị người khác phát hiện ra bọn mày chơi xấu. Đường Môn, làm tao quá thất vọng rồi! Đường Thiên Ngạo, đêm nay mày tới số rồi! Phương Tuấn đã có thể nhìn thấy bóng của anh em Soái quân rồi, biết Đường Thiên Ngạo nếu còn không đi sẽ không còn cơ hội nữa, vội lớn tiếng quát: - Đường thiếu gia, đi mau! Đường Thiên Ngạo cắn cắn môi, quay đầu liền bỏ đi. Sở Thiên tiến lên trước vài bước, cười khỉnh: - Còn định chạy? Đừng hòng! Vừa dứt lời, Khả Nhi dẫn theo đoàn người liền xuất hiện, chặn kín lối thoát của bọn Đường Thiên Ngạo, Trương Đông Bình bọn họ cũng đã chạy tới, tất cả đều đứng đằng sau Sở Thiên, cả con phố đều đã bị Soái quân khống chế. Vài người bọn Phương Tuấn xem ra có vẻ hơi lạc lõng, thậm chí có phần bi thương. Ai cũng biết bọn chúng chết chắc không phải nghi ngờ gì nữa. Sở Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Phương Tuấn, thản nhiên nói: - Đường chủ Phương, trong số những đối thủ tôi đã gặp, sự mưu lược và gan dạ sáng suốt của anh khiến tôi phải khâm phục nhất. Thực ra đêm nay, anh hoàn toàn có thể rút lui an toàn, nhưng lại vì sự kích động của tên tiểu nhân này mà phải cược cả tính mạng của mình, còn khơi dậy cả sát tâm của tôi nữa! Phương Tuấn vuốt nước mưa trên mặt. khẽ thở dài: - Cảm ơn! Sở Thiên thở ra vài hơi dài buồn bã, ánh mắt nhìn chăm chú vào một điểm nói: - Đường chủ Phương, nể mặt anh đã kính trọng anh em Soái quân, đêm nay tôi để cho anh một con đường sống. Anh chỉ cần để Đường Thiên Ngạo lại là được. Anh và các anh em khác của Đường Môn có thể tự do rời đi. Đường Thiên Ngạo dùng độc giết hại anh em Soái quân, đêm nay tôi buộc phải giết gã! Phương Tuấn cười khổ, chậm rãi nói: - Tôi biết cậu cần phải có lời giải thích với huynh đệ của mình. Nhưng tôi cũng phải giải thích với Đường đại ca. Vì thế, tôi không thể để Đường thiếu gia lại, lại càng không thể đứng trơ nhìn các người giết cậu ta. Nếu muốn có cái đầu của cậu ta, vậy thì phải bước qua xác bọn tôi. Sở Thiên chỉ vào hơn trăm anh em Soái quân, thản nhiên nói: - Gã có cơ hội sống sao? Đường Thiên Ngạo nhìn xung quanh, lúc này đây mới cảm thấy sợ hãi. Tất cả ánh mắt của anh em Soái quân đều đang dán vào người gã. Nếu để rơi vào tay bọn họ, e rằng sống chẳng bằng chết. Vì thế gã quay đầu nhìn Sở Thiên hô: - Sở Thiên, đừng ép người quá đáng. Nếu mày giám giết tao, cha tao nhất định sẽ bắt mày phải rơi đầu. Sở Thiên sang sảng cười, chẳng nói đúng sai, chỉ đáp: - Muốn tao rơi đầu ư? Nguyện vọng này không chỉ là của riêng cha mày, mà còn là tâm nguyện của nhiều người khác khi cầu xin thần phật đấy. Hơn nữa, đừng có lấy cha mày ra để dọa tao. Đường Môn đấu đầu với tao cho tới tận ngày hôm nay, có được mấy trận là toàn thắng chứ? Hàng Châu? Hay là Trịnh Châu? Đường Thiên Ngạo biến sắc mặt, nhưng cũng á khẩu không trả lời được. Phương Tuấn xách đao nhìn Sở Thiên, mang theo vẻ buồn bã cuối cùng mở miệng nói: - Sở Thiên, Phương Tuấn không có yêu cầu nào khác. Đêm nay, sau khi tôi chết, hãy tha cho hơn ngàn anh em còn lại, cho bọn họ về vùng duyên hải. Tôi biết, bọn họ nhất định không phải là đối thủ của cậu, cứ coi như cậu đã làm một việc thiện, bớt giết đi ngàn người. Sở Thiên trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh trả lời: - Tôi làm hết khả năng, còn lại phải nghe theo ý trời. Nghe thấy thế, Phương Tuấn toại nguyện gật đầu. Như thế nghĩa là Sở Thiên đã đồng ý với yêu cầu đó. Chỉ cần anh em Đường Môn không gây thêm chuyện gì phiền phức thì Sở Thiên sẽ đồng ý buông tha cho họ. Đương nhiên, nếu bang chúng Đường Môn còn muốn sinh sự, như vậy hắn sẽ diệt sạch Đường Môn ở Trịnh Châu, bất luận phải trả giá thế nào. Phương Tuấn tiến lên trước vài bước, chậm rãi nói: - Tới đi! Sở Thiên khẽ thở dài, phất tay. Hơn trăm anh em Soái quân ào tới. Bỗng nhiên, có một tiếng thét dài từ xa, một bóng người tung bay thoăn thoắt trên nóc nhà xuống trước mặt Sở Thiên, động tác lưu loát nhẹ nhàng, hoàn toàn không thèm để ý tới anh em Soái quân xung quanh, thản nhiên đối mặt với Sở Thiên, bình tĩnh nói: - Thiếu soái, tôi tới cứu người! Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, lạnh lùng nói: - Liệt Dực, cậu muốn cứu ai? Liệt Dực không nhìn mọi người chung quanh, thản nhiên nói: - Đường chủ Phương và Đường Thiên Ngạo! Sở Thiên kiên quyết lắc đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thản nhiên của Liệt Dực nói: - Cậui nghĩ có thể cứu bọn họ sao? Liệt Dực thành thực lắc đầu, chậm rãi trả lời: - Không thể, nhưng tôi vẫn cứ muốn cứu! Người này thành thật tới mức thú vị. Sở Thiên sang sảng cười lớn, nói sang chuyện khác: - Chỉ sợ cậu không chỉ không cứu được người, thậm chí còn đền thêm cả tính mạng bản thân vào ấy chứ. Tôi tuyệt đối tin tưởng việc có thể giữ cậu lại. Cho dù đao của cậu lợi hại cỡ nào, bá đạo cỡ nào thì cũng vẫn không thể phá vòng vây mà ra được. Liệt Dực lại gật gật đầu, thở dài: - Cho nên tôi tới đổi mạng đây. Sở Thiên khẽ nhíu mày, hỏi: - Đổi mạng? Liệt Dực vỗ lồng ngực của mình, bình tĩnh trả lời: - Đổi mạng! Dùng mạng của Liệt Dực này để đổi lấy mạng của bọn họ. Chỉ cần cậu đem bọn họ ra thì mạng của tôi sẽ là của cậu. Nếu cậu muốn giết tôi, tôi tuyệt không trả đòn! Sở Thiên hứng thú nhìn gã, thản nhiên hỏi: - Mạng của cậu đáng giá như vậy sao? Có thể đổi lấy mạng của Đường thiếu gia và Đường chủ Đường Môn kia à? Tuy rằng cậu từng cho thấy thực lực hùng hậu, nhưng đêm nay muốn đổi mạng bọn họ thì phải giở tuyệt chiêu ra. Nếu muốn tôi cảm thấy hứng thú với tính mạng của ncậu thì hãy đánh bại tôi. Liệt Dực không nói gì, nhưng tay phải đã đặt trên Đường đao. Người hòa với đao, đao hòa vào người. Sở Thiên không thể không thừa nhận, Liệt Dực là một tay đao bá đạo. Khi tay gã đặt trên Đường đao, cả người gã như một bông tuyết vĩnh viễn không thể tan chảy trên chiến trường lửa cháy hừng hực. Bất luận tình hình có hung hiểm như thế nào, tử thần có lại gần đến thế nào thì gã vẫn dùng tâm thái lạnh lùng tự tại đó để đối mặt và hóa giải. Sở Thiên bình tĩnh mở miệng nói: - Mời xuất chiêu! Liệt Dực chậm rãi tiến lên trước vài bước, sát khí không còn nữa, chỉ có điều cái bóng vốn mờ lại càng trở nên mơ hồ, khó nắm bắt. Đôi mắt của Sở Thiên sáng bừng lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào cây Minh Hồng chiến đao trước ngực, như một lão tăng nhập định, không mảy may quan tâm tới phương thức tấn công kỳ dị và thủ pháp bất ngờ của Liệt Dực. Đúng là một cao thủ! Lòng Liệt Dực thầm khen. "Xẹt!" Đường đao nháy mắt được rút ra khỏi vỏ. Chỉ có thể cùng một chữ “nhanh” để mô tả. Dùng mắt thường khó có thể phân biệt nổi, Sở Thiên cảm nhận ngay khi Đường đao được rút ra khỏi bao thì nó đã được chém ra, hóa thành một dải cầu vồng như điện chớp, bài sơn đáo hải bổ về phía Sở Thiên. Đứng ở cách đó mấy mét, Sở Thiên trong lòng thất kinh, cảm giác tất cả khí lưu và sinh khí quanh hắn đều bị ngưng trệ, đều đã bị cây Đường đao kinh thiên động địa này của Liệt Dực hút sạch không còn chút nào, một vùng như vùng đất chết, đầy mùi chết chóc và tiêu điều. Ứng phó với một cây đao lợi hại như vậy, chỉ có cách liều chết mà thôi. Người xung quanh đều trợn mắt há mồm, là ai thì cũng không thể đối kháng nổi. Sở Thiên đứng sừng sững, quần áo toàn thân không gió mà bay, trở nên uy mãnh hung tợn, so với thần trời Liệt Dực không thua kém chút nào. Minh Hồng chiến đao chém ra long trời lở đất, liên tục tạo ra những biến hóa huyền ảo kỳ diệu tới độ vượt quá bất kỳ một sự miêu tả nào, nhưng rồi lại không hề giả tạo mà chém mạnh vào chỗ sắc nhọn của Đường đao. An hem Soái quân thầm khen hay, chẳng ngờ Thiếu soái lại thần uy như vậy. Phương Tuấn cũng lộ vẻ thán phục, đồng thời cảm thấy cơ hội sống tăng lên. "Keng!" Kình khí tràn ra sôi sục, hai người lùi lại như bị điện giật. Liệt Dực quay người xoay một vòng, Đường đao bình dị lại quét ngang tới Sở Thiên. Đao này hoàn toàn không thấy có bất kỳ chỗ nào phi thường, nhưng lại chậm tới mức vô lý. Nhưng Sở Thiên thì lại biết rất rõ, đao này của Liệt Dực rất nhanh, trông lù khù vậy mà lại rất lợi hại. Mặc dù không thấy bất cứ biến hóa nào, nhưng thiên biến vạn hóa đều nằm cả trong đó, như thiên địa vô cùng, như vũ trụ vô cực. Liệt Dực không thể một lần nữa dùng nội kình áp đảo Sở Thiên, cho nên dùng đao pháp hòng thắng, ứng biến cao diệu khiến người ta phải thán phục. Sở Thiên thì lại dùng động tác thiên biến vạn hóa, như tiến mà lui, muốn lên lại xuống. Minh Hồng chiến đao xuất ra thủ pháp huyền ảo khó lường để đỡ một đao không kẽ hở, thiên mã hành không này. “Keng!” Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên chặn được đao phong của Liệt Dực một cách thần kỳ. Thời gian như lắng đọng, hai đại cao thủ đứng im bất động nhìn nhau. Như những bức tượng La Hán đứng xung quanh, không có sinh khí. Trong đôi mắt như hồ thu của Khả Nhi thoáng hiện tia âu yếm. Đó là sự đan xen giữa sùng bái và ái mộ. Sở Thiên khẽ thở dài, thu chiến đao Hồng Minh về. Liệt Dực đút Đường đao vào vỏ. Tuy rằng hai người chưa phân thắng bại, cũng không có ai bị thương, nhưng Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, dùng mạng Liệt Dực đổi lấy mạng Phương Tuấn và Đường Thiên Ngạo, không những đã vượt qua được thử thách của chính hắn mà cũng đủ để giải thích với anh em Soái quân. Huống chi Sở Thiên còn muốn dùng Liệt Dực vào mục đích khác, cho nên hắn cũng giữ chừng có mực mà thu đao về. Sở Thiên quay đầu hướng soái quân huynh đệ, thản nhiên nói: - Để Đường chủ Phương và Đường thiếu gia đi! Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Thiên Ngạo nói: - Đường thiếu gia, đêm nay coi như mày tốt số, có người dùng mạng đổi. Tuy nhiên, tốt nhất ngươi nên trốn về Thâm Quyến cho nhanh. Nếu không, ngày mai sẽ vô số anh em Soái quân truy sát mày. Đường Thiên Ngạo biến sắc mặt, nắm chặt nắm tay định nói gì đó, lại bị Phương Tuấn vội vàng lôi đi. Giờ đang nằm trong vòng vây của Soái quân, không phải là lúc hành xử theo cảm tính. Nếu chẳng may chọc giận Sở Thiên, chỉ e lại sinh ra biến cố nữa, đến lúc đó đừng nói là Liệt Dực, đích thân Đường Vinh tới đây cũng chưa chắc đã cứu được bọn họ. Nhìn Phương Tuấn chậm rãi rời đi, Liệt Dực khẽ thở dài: - Đường chủ Phương, trở về nói với Đường lão gia, món nợ tình của ông ấy, tôi đã trả cho Đường thiếu gia rồi! Phương Tuấn thống khổ gật đầu, đêm nay tất cả mất mát đều không thể so sánh với Liệt Dực. Đường Môn thiếu đi đại tướng này, sau này phải ứng phó với tinh binh mãnh tướng của Soái quân như thế nào? Nếu gã cũng có thể dùng mạng để đổi người, gã muốn dùng mạng của mình để đổi lấy Liệt Dực. Sau đó, ánh mắt gã đảo qua Đường Thiên Ngạo vẫn đang ngạo nghễ như trước, không khỏi khẽ lắc đầu. Có đứa con như thế này, thật là bi ai! Trận chiến đêm nay, Đường Môn xem như đã thảm bại. Trong trận vây giết, người giỏi của Diệp Gia và quân Đường Môn chết gần ngàn người. Công kích cứ điểm Soái quân vốn tưởng sẽ giúp Phương Tuấn lấy lại chút sĩ diện. Kết quả là vì sự lỗ mãng của Đường Thiên Ngạo mà thiếu chút nữa mọi người đều mất mạng, còn khiến Sở Thiên tìm ra nguyên nhân cái chết của Đỗ Kiếm Minh. Để Soái quân biết Đỗ Kiếm Minh chết vì kim độc sẽ dẫn tới sự trả thù tàn khốc của gần ngàn Soán quân. Càng chủ yếu là để tính mạng Liệt Dực rơi vào tay Sở Thiên, anh ta sống chết thế nào chưa thể khẳng định được, Liệt Dực không thể về Đường Môn được nữa rồi. Chẳng ngờ trận đối chiến tại Trịnh Châu lại thành ra thế này. Tuy rằng Đường Môn tại Trịnh Châu vẫn còn hai ngàn người, so bảy trăm người của Soái quân vẫn là đang chiếm ưu thế, nhưng Phương Tuấn đã bắt đầu lo ngại, thậm chí bắt đầu khiếp sợ. Chờ bọn chúng rời đi, Sở Thiên nhìn Liệt Dực, đầy thâm ý nói: - Mạng của cậu đã là của tôi rồi. Vậy nếu tôi muốn ngươi giết người, cậu có làm không? Câu hỏi này báo hiệu đầy bất ổn, Trên mặt Liệt Dực lại không hề biểu lộ chút sắc thái tình cảm nào, chậm rãi nói: - Người của Đường Môn không giết! Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói: - Vậy thay tôi giết người của Diệp gia!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]