Bốn mươi phút sau. Phương Tuấn cười khổ nhìn cứ điểm Soái quân.
Phòng tuyến được hơn trăm anh em Soái quân bao vây nhìn thì mong manh nhưng qua hai lần tấn công như thủy triều xô mà vẫn không thể đột phá nổi.
Hai bên chém giết khá kịch liệt trước cứ điểm. Người của hai bên không ngừng kêu thét ngã xuống.
Nhưng cả hai bên đều vẫn không thể nhúc nhích được nửa bước.
Phương Tuấn khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Soái quân đúng là đội quân sắt thép.
Đường Thiên Ngạo tiến lên trước vài bước, lạnh lùng nói:
- Để xem là người cứng hay là châm của ta cứng.
Phương Tuấn khẽ nhíu mày, biết gã lại có ý định dùng kim độc đả thương người rồi.
Tuy Phương Tuấn chẳng phải là hạng anh hùng hảo hán gì, nhưng gã xem việc ngầm dùng kim độc là rất hổ thẹn, bèn vội đưa tay ngăn lại, gã cười nói:
- Đường thiếu gia, những việc nhỏ như thế này đâu cần cậu phải ra tay chứ. Để cho bọn thủ hạ xử lý đi. Người đâu, cho lượt thứ ba tấn công.
Bang chúng Đường Môn đang chém giết nghe thế liền lập tức tự động lui về rất trật tự. Còn phía sau, hơn trăm tên đệ tử còn lại đang sung sức lập tức xông lên. Kẻ lùi kẻ tiến ăn ý không để lộ chút sơ hở nào.
Sau hai đợt phản kích, hơn trăm anh em Soái quân đã chết và bị thương mất ba mươi người. Còn lại bảy mươi người kia vẫn hiên ngang phòng thủ.
Nhìn quân địch lại xông tới, người dẫn đầu Soái quân giật ống tay áo băng bó cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541115/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.