Ánh mắt của Sở Thiên chân thành nhưng rất bình thản.
Đường Đại Long khẽ thở dài, đưa tay rót rượu, thản nhiên nói:
- Rõ ràng là mượn đao giết người, từ miệng cậu nói ra lại biến thành cơ hội của Đại Long? Trên đời này biến kẻ thù thành ân nhân chắc chỉ có cậu mà thôi.
Sở Thiên khẽ cười, nâng ly rượu lên nhấm vài ngụm, bình tĩnh nói:
- Kẻ thù hay ân nhân đều không quan trọng, quan trọng là Long gia có thể có được một nửa Hàng Châu. Cho dù hận tôi đến tận xương tủy cũng cần phải xem xét việc vùng lên hay chống đối tôi. Để thành công chịu nhẫn nhục thì có gì đâu. Hơn nữa tôi sẽ cho 3000 anh em Soái quân tiến về Hàng Châu, Long gia chỉ cần châm ngòi thổi gió là đủ.
Đường Đại Long cười lớn, toàn thân như bốc lên ngọn lửa hừng hực, cầm ly rượu uống cạn rồi chậm rãi nói:
- Thiếu soái, vậy một lời đã định. Tôi chôn 6000 đệ tử Đường Môn, cậu chia cho tôi một nửa Hàng Châu. Tôi không phải vì muốn thứ đó mà vùng lên, tôi muốn lá rụng về cội mà thôi.
Sở Thiên gật đầu bằng lòng, rút ra tờ ngân phiếu đặt trước mắt Đường Đại Long, nói một cách rất có thành ý:
- Long gia, từ bây giờ ông được tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Hàng Châu. 5000 vạn này coi như là phí sinh hoạt, tôi biết 200 triệu của ông đều dùng cho Bạch Vân Sơn Trang này rồi.
Đường Đại Long không từ chối mà nhận luôn, ngày trước coi tiền bạc là thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1541059/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.