Chương trước
Chương sau
Lúc này, hơn 2000 anh em Soái Quân từ Tô Châu cũng vừa rút lui đến Thượng Hải. Đặng và Bát Gia cử người thu xếp ổn thỏa cho anh em theo kế hoạch. Đến lúc này, số mệnh của Soái quân ở Giang Tích cũng đã bị Đường Môn đánh tan tác, số lượng Soái Quân ở Thượng Hải đã lên đến hàng vạn người, thế lực có thể nói là mạnh hơn bao giờ hết. Trong khi đó Đường Môn tuyên bố trong vòng nửa tháng quyết chiến Thượng Hải, Đường Môn cử thêm 2000 quân tinh nhuệ đến Hàng Phó. Đường Môn còn tuyên bố, sau chiến thắng ở Thượng Hải thì Giang Tích sẽ không còn giao chiến tranh nữa. Ai cũng bắt đầu tỏ ra lo lắng, chỉ có duy nhất Sở Thiên vẫn điềm tĩnh.
Sau khi trở về từ Tô gia, Sở Thiên nhìn chằm chằm vào bản đồ Giang Tiệm trên tường. Phàm Gian đã sớm dựa vào tình báo nhận được mà vẽ ký hiệu về số lượng quân Đường Môn và hướng tấn công của bọn chúng trên bản đồ. Nhìn qua một lượt, Sở Thiên khẽ than:
- Đường Vinh đúng là hám cái lợi trước mắt.
- Ông ta vốn dĩ nên để Hàng Phó, Tô Phó và Ninh Ba trở thành một tam giác sắt, rồi từng bước xâm chiếm Soái Quân ở xung quanh, sau đó mới quyết chiến ở Thượng Hải. nhưng theo tình báo nhận được, lưỡi dao của hơn 7000 đệ tử Đường Môn đều đang hướng về Thượng Hải, bọn chúng không thèm để tâm đến Soái quân ở những thành phố nhỏ xung quanh. Đúng là lòng tham quá mức.
Xem xong Sở Thiên thản nhiên hỏi:
- Đường Môn còn cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị cho cuộc chiến?
Phàm Gian bước lên vài bước rồi lễ phép trả lời:
- Ít thì khoảng 5 ngày, nhiều thì 10 ngày.
Sở Thiên cười một cách sơ khanh, vặn lưng nói:
- Đệ tử của Đường Môn ở gần Từ Thảo còn bao nhiêu? Hàng Phó và Từ Phác cách nhau chỉ khoảng 300 km, chắc chắn một nửa số quân điều đến Hàng Châu là từ Từ Châu sang, không thì hành động của Đường Vinh không bao giờ nhanh đến vậy.
Phàn Gian gật đầu không chút do dự, khâm phục thốt lên:
- Thiếu soái anh minh! Đường Môn điều đến Hàng Phó khoảng 3000 quân tinh nhuệ, trong đó có khoảng 1000 quân là từ Từ Châu chuyển sang. Điều khoảng 2000 quân từ các thành phố khác. Vì thế mà số lượng quân của Đường Môn ở Giang Tiệm khoảng 7000 người.
Sở Thiên cười ậm ừ thản nhiên nói:
- Đường Vinh cũng quả là can đảm, có 500 người mà cũng dám cố thủ ở Tô Phó và Ninh Ba, tôi dâng cả hai tay cho ông ta hai thành phố mà còn không biết trân trọng. Phàm Gian, ra lệnh cho anh em đang mai phục ở đó ám sát kẻ cầm đầu của Đường Môn, rồi tìm cách đổ tội cho bang phái địa phương.
Phàm Gian gật đầu, Đường Môn quả thật là cuồng vọng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sở Thiên mắt dán vào Hàng Phó hỏi:
- Hiện tại Hàng Thôn có bao nhiêu người?
Phàm Gian nói rành mạch:
- 6000 đệ tử Đường Môn và 2000 phần tử phản động.
Nghe thấy số lượng quân địch nhiều như vậy mà Sở Thiên không chút sợ hãi, còn tự nói một mình:
- 6000 người? Hàng Phác có thể gọi là trông gà hóa cuốc rồi, đến lúc thả lưới rồi. Phàm Gian, cậu nói, nếu tôi đi tóm gọn toàn bộ đệ tử Đường Môn ở Hàng Châu thì có phải Đường Vinh sẽ tức hộc máu mà chết không?
Phàm Gian có chút ngỡ ngàng hỏi lại:
- Tóm gọn toàn bộ?
Nếu không phải được nói ra từ miệng Sở Thiên thì Phàm Gian chắc chắn coi đó là những lời nói điên cuồng. Suy cho cùng thì 6000 người chứ không phải là 6000 con lợn, cho dù có là 6000 con lợn thì cũng cần phải có một lực lượng vô cùng lớn, tập trung hết anh em ở Thượng Hải có lẽ có thể đánh được vài nghìn quân Đường Môn, nhưng muốn tóm gọn thì chỉ có ở trong truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm mà thôi.
Sở Thiên gật đầu thản nhiên nói:
- Đúng thế, tóm gọn toàn bộ.
Phàm Gian khẽ cười một cách đau khổ nhưng vẫn trả lời câu hỏi vừa nãy của Sở Thiên:
- Nếu chúng ta tóm gọn được 6000 đệ tử Đường Môn thì không chỉ có Đường Vinh tức hộc máu mà toàn bộ khí thế của đệ tử Đường Môn cũng bị tổn hại nặng nề, sỹ khí sẽ giảm xuống nhanh chóng. Bất luận là cục bộ hay lâu dài thì chúng ta sẽ vẫn chiếm thế chủ động tuyệt đối.
Sở Thiên vặn lưng, nhấc ly café sắp nguội ở trên bàn lên nhấm nháp. Hương thơm nồng nàn của tách café tự nguội như thấm sâu vào trong sự hưng phấn, trở thành một cái gì đó vui tưng bừng hiếm có, Sở Thiên khẽ cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, Đường Vinh muốn quyết chiến Thượng Hải thì ta sẽ châm ngòi cuộc chiến ở Hàng Châu, thiêu cháy gã.
Phàm Gian bị sự tự tin của hắn làm cho lây nhiễm liên hỏi:
- Khi nào thì chúng ta tiêu diệt hết quân địch ở Hàng Phó?
Sở Thiên đặt tách trà xuống, ánh mắt như cháy lên thản nhiên nói:
- Trước khi tiêu diệt thì phải làm một việc, đó là để cho anh em Soái quân tấn công giằng co với đệ tử Đường Môn, giết 800 bao vây 800, cho chúng một không gian để sống sót để chúng tiếp tục gọi chi viện.
Phàm Gian cười nói:
- Bao vây đánh quân chi viện.
Sở Thiên vặn lưng, ánh mắt liếc qua Hàng Châu trên bản đồ chậm rãi nói:
- Quân đã điều về Hàng Phó thì Đường Vinh sẽ không gọi trở lại Từ Thôn đâu. Kẻ thành công luôn biết cái đạo được mất mà. Gã đương nhiên sẽ để cho bọn chúng tự sinh thì tự diệt. Tập trung lực lượng tiến đánh Thượng Hải.
Phàm Giam suy nghĩ một lát, đúng là có đạo lý này. Nếu đệ tử Đường Môn ở Từ Châu bị bao vây thì Đường Vinh hoặc là điều quân từ Hàng Châu về, hoặc là tìm chi viện ở các tỉnh khác. Khả năng thứ nhất thì như Sở Thiên đã nói, đại chiến sẽ không rối loạn ở Hàng Phó. Nếu từ những nơi khác chi viện đến thì là ngoài tầm tay với. Đã vậy thì việc gì mà không giết chứ?
Đột nhiên Phàm Gian như nghĩ thông cái gì đó, miệng nở nụ cười trả lời:
- Ý của Thiếu soái có phải là khiến cho Đường Vinh sớm quyết chiến ở Thượng Hải? Gã có thể không thèm quan tâm sự sống chết của đệ tử ở Từ Châu, nhưng trong lòng ít nhất cũng sẽ có chút dày vò, vì thế chắc chắn sẽ sớm tấn công Thượng Hải, sau đó đưa quân về giải cứu bao vây và phản kích?
Sở Thiên cười sảng khoái, thoáng hiện lên sát khí nói:
- Phàm Gian, cậu nói không sai. Nhưng bao vây mà không giết còn có một ý nghĩa sâu xa nữa, đó là để Đường Vinh cảm thấy lực chiến đấu cuả Soái quân đúng là có vấn đề. 2000 người mà không đối phó nổi 800 người, gã tấn công Thượng Hải cón có gì đáng lo lắng sợ hãi nữa đây?
Phàm Gian tự nhủ: Sở Thiên đúng là thần thành rồi.
Sở Thiên đứng dậy, chỉ vào bản đồ bàn bạc kế hoạch với Phàm Gian. Xong việc liền đi ra cửa nói:
- Mọi việc ở đây giao cho cậu tất, bây giờ tôi phải đi gặp một người. Muốn tóm gọn 6000 đệ tử Đường Môn nếu không có con người này sẽ khó khăn lắm đấy.
Phàm Gian sững người, ai mà lại có khả năng phi thường đến thế nhỉ?
Bạch Vân Sơn Trang, Thính Vũ các.
Mặc dù Bạch Vân Sơn Trang đã thuộc sở hữu của Sở Thiên, nhưng hắn ta cũng chỉ qua vài lần, vì vậy hắn cũng không thành thạo lắm cơ cấu và phương hướng nơi đây. Cho đến tận hôm nay đến lần nữa và lưu tâm để ý, mới nhận ra đúng là không hổ danh là nơi đẹp nhất, sang trọng nhất nơi Kinh Thành. Thiết kế mang đặc sắc riêng.
Đèn lồng bay bay, rồng bay liên tiếp! So với kiến trúc phương Nam thì Bạch Vân Sơn Trang rõ ràng là nổi tiếng vì qui mô to lớn, nguy nga tráng lệ, đặc biệt khác hẳn so với hoa viên đơn giản chất phác mộc mạc của phương Nam. Có thể thấy để xây dựng nơi này Châu Long Kiếm đã tốn không ít nhân lực và vật lực.
Sở Thiên bước vào Thính Vũ các thì thấy Đường Đại Long đang thưởng rượu nghe hát. Thính Vũ các là do ba tầng nhà bao quanh tứ phía tạo nên. Khoảng rộng ở giữa khoảng 10 trượng.
Có khoảng 10 phòng. Có sân thượng nơi cửa sổ hướng về phía khu vườn, ngồi trong phòng có thể ngắm toàn cảnh khu vườn.
Gần đây Đường Đại Long có vẻ béo lên, nụ cười cũng trở nên bỉ ổi hơn.
Đối với người ngoài thì có vẻ cuộc sống của một ông hoàng đã làm mất đi ý trí chiến đấu của ông ta, đã nhấn chìm sự nhiệt tình và lý tưởng của anh ta. Đêm đêm rượu nhạc tuy không đủ để ông ta sống trong mơ mơ màng màng nhưng cũng đủ để giết đi cái mạnh mẽ của con người ông ta.
Chỉ có Sở Thiên mới hiểu rõ, Đường Đại Long dù có thế nào thì cũng không thể trở thành phế nhân, chỉ cần cho ông ta cơ hội, ông ta nhất định sẽ làm nên chuyện. Khi nhìn thấy Sở Thiên bước vào, ánh ông ta mắt lóe lên một ngọn lửa, có thể nhận ra ông ta luôn đợi chờ cơ hội để vùng lên.
Do vậy Sở Thiên khẽ cười chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đường Đại Long, đưa tay rót rượu, thản nhiên nói:
- Long gia, cơ hội vùng dậy của ông đến rồi!
Đường Đại Long sớm đã nhìn thấy Sở Thiên bước vào nhưng dùng nụ cười để chào hỏi, rồi lại nhìn vào người con gái vừa hát vừa nhảy. bây giờ nghe thấy Sở Thiên nói vậy liền điềm tĩnh trả lời:
- Thiếu soái lại cười tôi rồi, Đại Long giờ đã là tù nhân rồi, còn cơ hội gì nữa? Hơn nữa tôi cũng già rồi, mong muốn lớn nhất của Đại Long bây giờ là thưởng thức hết mọi trò vui rồi nhẹ nhàng chết đi.
Sở Thiên cười lớn, rót cho mình một ly rượu, không để ý đến vẻ giả ngây giả ngô của anh ta, nói đầy ẩn ý:
- Tôi và ông đều là những người thẳng thắn, hôm nay tôi đến là muốn bàn với ông một cuộc giao dịch. Nói thẳng vào chủ đề luôn, ở Hàng Châu tôi đào một cái hố, dưới hố có 6000 quân Đường Môn.
- Bây giờ còn thiếu người giúp tôi lấp đất chôn thôi. Mà gốc rễ của ông là ở Hàng Thôn nên tôi nhớ đến ông. Chỉ cần ông giúp tôi lấp đất chôn bọn chúng, thì ông sẽ tự do, hơn nữa tôi sẽ chia cho ông một nửa Hàng Châu. Ân oán giữa tôi và ông tuy khó mà giải quyết được, nhưng ông phải tự hỏi bản thân xem Sở Thiên tôi có phải là người đã nói là làm không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.