Trần Cương Mãnh không chịu nổi đau đớn, quỳ ngay xuống sàn, mãi sau mới trả lời Tiếu Thanh Băng:
- Đều…đều là do hắn giết…giết chết!
Ánh mắt của toàn bộ cảnh sát đều hướng về Sở Thiên, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Một thanh niên trẻ mười mấy tuổi sao có thể thảm sát hơn trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội được chứ? Nhưng trong vòng bán kính mười mấy mét quả thật chỉ có mình Sở Thiên và Trần Cương Mãnh còn sống sót. Cảnh tượng máu chảy thành sông và tư duy phán đoán thông thường trong giây lát xung đột lẫn nhau.
Tiếu Thanh Băng cũng không tin Sở Thiên đã giết nhiều người như vậy, lập tức nhớ tới vấn đề quan trọng:
- Trần Cương Mãnh, anh Húc đâu?
Trần Cương Mãnh lắc lắc đầu. Đến cái mạng của gã, gã còn chẳng giữ được nữa là, để ý anh Húc đi đâu mà làm gì.
Sở Thiên khẽ thở dài, đang định bước lên trước giết Trần Cương Mãnh, Tiếu Thanh Băng lên tiếng gọi:
- Người anh em nhỏ, cậu có biết anh Húc ở đâu không?
Tiếu Thanh Băng từ đầu tới cuối đều không tin rằng Sở Thiên đã thảm sát hơn trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội. Anh ta luôn cảm thấy lời nói của Trần Cương Mãnh có phần giả dối. Anh Húc thậm chí có thể đã bị bọn chúng giết rồi giấu xác đi để tránh thông tin rò rỉ ra khiến chúng bị Hắc Dạ hội trả thù quá sớm. Hơn nữa, anh ta lại cực kỳ hy vọng sẽ tìm được thi thể của anh Húc để châm ngòi hỗn chiến giữa hai bang.
Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540969/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.