Tình cảnh tương tự lại một lần nữa xảy ra. Chỉ có điều không giống là bọn côn đồ công kích Lão Yêu cánh tay bị mất hết lực. Vết thương lớn nhỏ trên móng tay chẳng ngờ đã làm kinh mạch chúng bị thương. Tục ngữ vẫn nói thương gân động cốt phải trăm ngày mới có thể khôi phục. Vì vậy, bọn côn đồ đau đớn kêu gào không khác nào bị chém đứt tay. Nếu bị đứt tay, người ta đau đớn nhiều ở chỗ bị đứt. Còn kinh mạch lại có liên hệ tới toàn thân.
Ở nơi xa, Tiếu Thanh Băng nghe tiếng kêu gào như giết lợn, biết chém giết đã bắt đầu rồi, khẽ nhíu mày nhưng không để tâm nhiều. Một lần nữa, ông ta ngậm thuốc hút, nhìn thấy Văn Băng Tuyết và Mã Phi đang nhìn mình, thản nhiên nói:
- Đợi thêm mười lăm phút nữa! Lệnh cho các anh em phòng thủ bên ngoài chặn hết các đường ra. Đêm này ta giăng mẻ lưới lớn.
Ông ta hiểu rõ trong lòng thực lực của hai bên cách nhau quá xa, gần như là mười chọi một. Anh Húc cho dù có là Thần mèo tái thế có chín mạng cũng sẽ bị chém không còn nhận ra mặt mũi. Sở dĩ đợi thêm một thời gian chính là muốn đảm bảo Trần Cương Mãnh xử lý xong anh Húc, khiến cho kế hoạch tiêu diệt xã hội đen của ông ta được khởi động.
Mã Phi chữ Văn Băng Tuyết tuy rằng cảm giác không ổn, nhưng không nói gì.
Lúc này, Trần Cương Mãnh đang lắc đầu nguây nguẩy, muốn thoát ra khỏi cái mà gã tự cho là ảo giác. Nhưng cảnh tượng máu me
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540968/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.