Phong Vô Tình và A Trát Nhi gật đầu, lập tức biến mất trong bóng đêm.
Bạch Vô Hạ thấy Sở Thiên không hề có ý trả lại dụng cụ quan sát ban đêm cho mình, không khỏi tức giận cái hành động như thổ phỉ của anh ta, nói:
- Đội trưởng Sở, có thể trả lại dụng cụ quan sát ban đêm cho tôi không? Chúng tôi cũng muốn điều tra tình hình để hoàn thành nhiệm vụ Tướng quân Trương giao phó, dựa theo bản đồ thấy rõ, nơi này cách sân bay nhiều nhất bốn mươi phút đi bộ.
Sở Thiên giả bộ như chợt hiểu ra, bảo Nhiếp Vô Danh đem dụng cụ quan sát ban đêm đang cầm trên tay trả lại cho Bạch Vô Hạ, sau đó mở miệng:
- Xem ra Trưởng phòng Bạch đã rất quen địa hình rồi, tiếp theo tự hành động nhé, sau hai giờ chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, nếu cô còn sống, tôi liền đem cô quay về, nếu chết, liền an tang long trọng nhé.
Bạch Vô Hạ sắc mặt biến hóa, đúng lúc muốn nói gì đó, A Trát Nhi chạy về như một con thỏ, giọng điệu chậm chạp nói:
- Đội trưởng, chúng ta trúng lớn rồi, biết các phòng chung quanh làm gì không? Mùi thuốc phiện nấu chín vô cùng nồng nặc, chín mươi phần trăm là nhà máy gia công thuốc phiện, hiện tại vẫn có người đang bận rộn bên trong.
Sở Thiên trong lòng vui mừng, quay đầu nói với bọn Nhiếp Vô Danh:
- Các anh em, chúng ta nhân cơ hội đến bưng nhà mấy gia công thuốc phiện đi, khiến cho Quân đội phải đau lòng.
Bạch Vô Hạ vội vàng kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540917/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.