Phong Vô Tình hơi bất lực nói:
- Lợi dụng quan niệm thân tình của Sa tiên sinh để làm mưa làm gió, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Sa Thành ngang nhiên hoành hành từ trước tới nay. Nếu không như vậy, chúng ta đã xử ả Thiên Kiều và lão Nặc Đính kia lâu rồi. Sao có thể để chúng ngấm ngầm hại hết lần này đến lần khác.
Sở Thiên nheo mắt nhìn vầng thái dương trên cao:
- Làm mưa làm gió cũng phải có giới hạn. Nếu không vượt quá phạm vi cho phép của Sa tiên sinh thì không sao. Nếu đã chạm tới giới hạn chịu đựng của tiên sinh Sa, ông ấy nhất định sẽ dùng biện pháp khủng khiếp để giải quyết toàn bộ ân oán.
Phương Như Như tò mò chen vào một câu:
- Thế thì có liên quan gì tới Học viện Sa Khát?
Sở Thiên ngồi dậy, chậm rãi nói:
- Mọi người cần biết rằng Học viện Sa Khát là tâm huyết của ai? Là của Sa tiên sinh, cũng là gốc rễ quân đội của Sa gia. Thiên Kiều dám đem quân Đồng Tử ra làm vật cá cược. Tôi nghĩ, Sa tiên sinh chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, thậm chí nổi sát tâm. Tôi tin rằng, sự việc lần này ít nhiều đã đụng chạm tới giới hạn thấp nhất của Sa tiên sinh.
Phong Vô Tình bừng tỉnh ngộ, gật gật đầu:
- Như vậy là ả Thiên Kiều đó thông minh quá ngược lại bị thông minh hại?
Sở Thiên bật nhạc trong xe, là một bài hát cũ của Đặng Lệ Quân. Giai điệu du dương lan tỏa.
Mặc cho thời gian vội vã trôi đi, em chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540906/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.