Sơn trang Bạch Vân đã chìm trong ánh hoàng hôn. Tất cả các ngọn đèn đều tỏa sáng lấp lánh khoe vẻ phồn vinh của nó.
Đình hóng mát trên hồ có diện tích vào khoảng hai mươi mét vuông, cách hai bên bờ khoảng chừng năm mét, chỉ có con đường rộng vẻn vẹn hai mét dẫn thẳng vào đình.
Sở Thiên và Lý Thần Châu ngồi đối diện nhau, ẩn mình trong bóng mát của cây cột trụ.
Ánh sáng hắt ra từ đình khá mờ nhạt, trong khoảng cách ba bước chân cũng không nhìn rõ được mặt.
Gió lạnh thấu xương, nhưng dường như bọn họ không cảm nhận được chút lạnh nào. Khi phải chờ đợi một ai đó, người ta quả thật dễ dàng quên đi tất cả xung quanh.
Trên chiếc bàn đá có bếp than lửa, xung quanh đó bày biện rượu và đồ ăn!
Thức ăn, là thức ăn ngon nhất, rượu cũng là loại rượu tuyệt hảo!
Nhưng hai người gần như chẳng hề đụng đũa, thỉnh thoảng hơ hơ tay trên ngọn lửa, thỉnh thoảng cụm ly với nhau.
Tuy rằng gió trên núi lồng lộng nhưng chỗ nào cũng nghe thấy tiếng cười.
Đây chính là sức hấp dẫn của sơn trang Bạch Vân, có thể đẻ ra tiền từng phút từng giây!
Thời gian chờ đợi luôn rất lâu, thậm chí rất mệt mỏi!
Chừng mười phút sau, Lý Thần Châu dường như đã mất kiên nhẫn, cười khổ:
- Thiếu soái, hay là ta đã quá lo lắng. Với địa vị và thực lực của Thiếu soái hiện nay, ai dám động đến Thiếu soái chứ. Bọn phần tử Đột Đột tuy rằng không sợ chết, nhưng lúc này các quan ải đều hết sức nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540849/chuong-389.html