Ánh chiều tà hắt qua đỉnh núi đỏ như máu!
Sở Thiên đang cầm nửa bình Trúc Diệp Thanh. Gần đây hắn ít uống rượu hơn là vì chị Mị không còn nấu nhiều Trúc Diệp Thanh nữa, hiện tại tâm tình chị Mị không tốt, cho dù hai tay có linh hoạt khéo léo thế nào đi nữa thì cũng không làm ra được rượu ngon.
Một người nếu đang đau lòng thì làm việc gì cũng không chuyên tâm, chị Mị như thế, "Rắn Đuôi Chuông" cũng thế!
"Rắn Đuôi Chuông" lê lết dưới đất, tứ chi đã bị vặn gãy, răng nanh ẩn chứa độc dược đã bị rút ra, giờ phút này, cho dù muốn tự sát gã cũng không làm được.
"Rắn đuôi chuông" nhìn chằm chằm Sở Thiên, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, đây không phải là hận mà là khó hiểu. Gã rốt cục cũng không thể hiểu nổi, Sở Thiên làm sao biết gã sẽ đến miếu Thiên Hữu, lại làm sao mà biết gã sẽ đi bắt cóc Không Vô đại sư?
Kế hoạch này chỉ có sáu người biết, đã chết mất ba người, hôn mê hai người, chỉ còn lại mình gã, hiển nhiên là không thể.
Khả năng có người tiết lộ bí mật!
Gã là người thông minh nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, điều này khiến cho gã cực kì thống khổ!
Sở Thiên tất nhiên là biết gã đang nghĩ gì, tuy nhiên vẫn không buồn để mắt đến, nét mặt thản nhiên ngồi trên ghế nhấm nháp rượu ngon. Hao hết tâm tư mới bắt được con "Rắn đuôi chuông" này, tâm tình hắn tất nhiên là đang rất sung sướng!
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, không một ai lên tiếng!
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540847/chuong-387.html