Thời khắc pháo hoa rực trời cũng chính là lúc đội quân cứu viện đến.
Hội Hắc Long hoàn toàn rơi vào thế bị động khi lẩn trốn tại kinh thành, mà lực lượng lại không đủ, nên sau khi bị Soái quân giết những bang chúng hội Hắc Long có cơ hội tiếp quản rất nhiều địa bàn. Tuy nhiên họ không biết sự may mắn ấy cũng đã nằm trong tính toán của Sở Thiên.
Phàm Gian cất kỹ cuốn sổ ghi chép công việc giao dịch thì anh Thường tiến đến, gương mặt đậm vẻ mệt mỏi nhưng không thể che giấu được vui mừng.
Anh Thường cầm lấy cốc trà trên mặt bàn, vui vẻ nói:
- Lão Phàm, toàn bộ thành viên của hội Hắc Long đều đã chịu sự khống chế của chúng ta, cuộc chiến đêm nay sẽ quyết định toàn bộ cục diện, sau này sẽ không phải chịu sự sai khiến của bọn người hội Hắc Long nữa.
Phàm Gian nhếch khóe môi cười, thở dài:
- Đúng thế, cuộc chiến đêm nay sẽ chấm dứt chiến sự phương bắc.
Anh Thường chỉ được cái người to béo nhưng chẳng hiểu gì, gãi đầu gãi tai:
- Cuộc chiến ở kinh thành thì có liên quan gì đến phương bắc chứ?
Phàm Gian vỗ vai anh Thường, chỉ về phía đỉnh Phượng Hoàng, bình thản nói:
- Có nghe thấy tiếng pháo ở đó không? Đó là tín hiệu hội Hắc Long bị tiêu diệt. Chính phủ đã quyết định xử lý hội Hắc Long. Anh nói xem, bọn chúng có thể tiếp tục tồn tại được sao?
Anh Thường lúc này mới hiểu được liền vỗ mạnh vào đầu, cười tươi nói:
- Lão Thường hiểu rồi, Thiếu soái thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540823/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.