Pháo hoa nổ sáng rực cả bầu trời vừa chập choạng tối.
Vẻ đẹp khói lửa ấy thu hút mọi người, đám bang chúng hội Hắc Long cũng quên cả tấn công, mải mê ngắm nhìn bầu trời.
Chu Triệu Sâm hơi ngạc nhiên, mở cửa xe bước ra, nhìn ánh pháo hoa đang tan dần, lẩm bẩm:
- Đỉnh Phượng Hoàng khói lửa thế này? Sở Thiên muốn làm cái gì đây?
Kiều Ngũ lại càng thấy bất an hơn, gã chợt nhớ đến cách cầu viện bằng lửa thời cổ đại, hạ giọng nói nhỏ với bọn Kiều Ấn:
- Tranh thủ thời gian này mà rút lui đi, linh cảm của cha rất tốt, từ khi bước vào giang hồ đến nay, Sở Thiên chưa từng thua ai cả.
Kiều Ấn nhìn Dương Phi Dương gật gật đầu.
Có lẽ Chu Triệu Sâm không nghe thấy những lời Kiều Ngũ nói, nói với tay sai bên cạnh:
- Ra lệnh cho bọn chúng, nhanh dừng tấn công, rút lui.
Bang chúng hội Hắc Long gật đầu, tuân lệnh rời đi.
Chu Triệu Sâm vừa bước vào xe bỗng cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển. Bọn Kiều Ngũ ở trên xe cũng cảm nhận được điều đó, cứ nghĩ là động đất, vội vàng bước xuống xe, xem xét khắp bốn phía, không thấy dấu hiệu gì lạ cả.
Mặt đất lại rung lên, Kiều Ngũ nghe đươc tiếng ‘đát đát đát’ vang lên, ai cũng thấy vô cùng hoảng hốt.
- Hình như là tiếng bánh xe áp xuống đường.
Kiều Ngũ hiểu biết rộng, ánh mắt nghiêm trọng, vểnh tai nghe lại:
- Hai mươi năm trước, tôi đã từng nghe thấy ở quảng trường của kinh thành.
Kiều Ấn không hiểu lắm liền hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540822/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.