Chương trước
Chương sau
Pháo hoa nổ sáng rực cả bầu trời vừa chập choạng tối.
Vẻ đẹp khói lửa ấy thu hút mọi người, đám bang chúng hội Hắc Long cũng quên cả tấn công, mải mê ngắm nhìn bầu trời.
Chu Triệu Sâm hơi ngạc nhiên, mở cửa xe bước ra, nhìn ánh pháo hoa đang tan dần, lẩm bẩm:
-    Đỉnh Phượng Hoàng khói lửa thế này? Sở Thiên muốn làm cái gì đây?
Kiều Ngũ lại càng thấy bất an hơn, gã chợt nhớ đến cách cầu viện bằng lửa thời cổ đại, hạ giọng nói nhỏ với bọn Kiều Ấn:
-    Tranh thủ thời gian này mà rút lui đi, linh cảm của cha rất tốt, từ khi bước vào giang hồ đến nay, Sở Thiên chưa từng thua ai cả.
Kiều Ấn nhìn Dương Phi Dương gật gật đầu.
Có lẽ Chu Triệu Sâm không nghe thấy những lời Kiều Ngũ nói, nói với tay sai bên cạnh:
-    Ra lệnh cho bọn chúng, nhanh dừng tấn công, rút lui.
Bang chúng hội Hắc Long gật đầu, tuân lệnh rời đi.
Chu Triệu Sâm vừa bước vào xe bỗng cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển. Bọn Kiều Ngũ ở trên xe cũng cảm nhận được điều đó, cứ nghĩ là động đất, vội vàng bước xuống xe, xem xét khắp bốn phía, không thấy dấu hiệu gì lạ cả.
Mặt đất lại rung lên, Kiều Ngũ nghe đươc tiếng ‘đát đát đát’ vang lên, ai cũng thấy vô cùng hoảng hốt.

-    Hình như là tiếng bánh xe áp xuống đường.
Kiều Ngũ hiểu biết rộng, ánh mắt nghiêm trọng, vểnh tai nghe lại:
-    Hai mươi năm trước, tôi đã từng nghe thấy ở quảng trường của kinh thành.
Kiều Ấn không hiểu lắm liền hỏi lại:
-    Bánh xe áp xuống đường?
Trước sự kinh ngạc của bọn Chu Triệu Sâm, mặt Dương Phi Dương bỗng biến sắc, ở chỗ quẹo cách đó mấy trăm mét có mấy con quái vật khổng lồ. Định thần nhìn kỹ lại, sắc mặt trở lên trắng bệch sợ hãi, hét lên:
-    Xe tăng!
Đúng là xe tăng!
Không khí vô cùng căng thẳng.
Dương Phi Dương dứt lời chỉ nghe được tiếng ‘Rầm, rầm, rầm’ vang lên liên tục.
Ba quả đạn pháo vạch lên ba đường vòng cung thật hoàn hảo rồi rơi xuống hướng sườn núi Phượng Hoàng, mặt đất dưới chân bọn Chu Triệu Sâm lại rung lên một lần nữa.
Ba quả đạn pháo bay qua, chuẩn bị rơi trúng đám bang chúng hội Hắc Long, không chỉ sẽ cướp đi nhiều mạng người, mà còn làm tan rã ý chí chiến đấu của bọn chúng, bọn bang chúng hội Hắc Long chỉ biết chém giết, tưởng chừng những thứ này chỉ có thể thấy được trên TV, tất cả đều sững sờ, luống cuống rồi bỏ chạy toán loạn.
‘Rầm rầm rầm’. Lại là ba quả pháo đạn nữa.
Bang chúng hội Hắc Long bị đạn pháo tán công chỉ còn biết gào thét, vứt bỏ vũ khí mà chạy từ phía, quên luôn cả đám người Trung Nam Hải trên đỉnh núi, nhanh chóng chạy lên đỉnh giữ mạng.
Vệ sĩ Trung Nam Hải đương nhiên là không cho bọn chúng xông lên. Lúc trước chưa có quân cứu viện thì cần tiết kiệm đạn, giờ đã có sự giúp đỡ của quân đội rồi nên đua nhau bắn, mỗi viên đạn đều trúng một mạng người.
Bọn Tô gia lão ngồi dựa vào đình Lục nghỉ ngơi, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, vờ như không nghe thấy âm thanh của hỏa lực ngoài kia.
Sở Thiên quỳ một gối xuống cạnh Thiên Dưỡng Sinh, lấy bông bịt lỗ tai anh ta lại, hắn biết rõ Hà Đại Đảm xuất binh. Tuy nhi rõ Hật không ngờ lại điều động cả xe tếny nhi rõế nên đỉnh Phượng Hoàng ầm ầm không ngớt, đất rung núi chuyển.
Ba chiếc xe tăng bắn không ngừng, Hà Đại Đảm ngồi bên trong chiếc xe jeep, sắc mặt ngưng trọng, thở dài nhẹ nhõm:
-    Sở Thiên, tiền đồ của người cam đảm nhất cũng là người lãnh đạo đều đã thuộc về cậu rồi, cuộc chiến này không cần đấu nữa rồi.
Hà Hãn Dũng ngồi bên cạnh chấn động, giữ chặt ống tay Hà Đại Đảm nói:
-    Cha, chẳng lẽ Thiếu soái lừa gạt người? Bọn Tổng lý đâu có đến?
Hà Đại Đảm lắc đầu, lo lắng:
-    Sở Thiên làm việc có chừng mực, lại có lão Vương ngầm đồng ý, chỉ sợ Tổng lý không đồng ý. Sở Thiên xuất phát từ nhu cầu cứu viện mà đốt pháo hoa, đó là việc khá nghiêm trọng, dù cho có Tổng lý giải vây thì cha cũng khó tránh được chịu phạt.
Hà Hãn Dũng bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, tươi cưới nói:
-    Cha cứ yên tâm, Thiếu soái đã có sắp xếp cả rồi, đợi chút nữa con sẽ dẫn binh đi tiêu diệt hội Hắc Long, sau đó sẽ lên núi đón Tổng lý, nếu như Tổng lý thật sự không đồng ý thì binh sĩ coi như đang diễn tập cho các cuộc xung đột biên giới vậy.
 
Hà Đại Đảm sững sờ, sau đó cười phá lên khen:
-    Không thể tin được Sở Thiên lại tài trí như vậy, ngay cả việc diễn tập quân đội mà còn nghĩ ra được, bọn Tổng lý chỉ là một lũ dốt nát, sao có thể nhận ra là đang bị xỏ mũi. Tuy nhiên đó không phải là việc quan trọng, quan trọng là phải nghĩ ra cái cớ hợp lý để bọn họ không sinh nghi.
Hà Hãn Dũng mỉm cười gật đầu, trong lòng hậm hực vì đến chuyện này mà Sở Thiên cũng không bàn bạc với cha mình, khiến cho ông phải lo lắng.
Điều này Hà Hãn Dũng cũng không ngờ đến, Sở Thiên cho rằng Hà Đại Đảm là người thông minh vậy mà cái cớ đơn giản như vậy cũng không nghĩ đến. Nhưng Sở Thiên cũng thật không ngờ con người ấy lại đề cao việc xuất binh đến vậy, suy nghĩ thật khó lường.
Ba chiếc xe tăng bắn liên tục vài chục phát, đã tiêu diệt xong nửa số quân lính. Đại đội trưởng Tôn chạy đến, cúi chào Hà Hãn Dũng, cung kính báo cáo:
-    Báo cáo doanh trưởng, pháo kích đã hoàn tất, xin cho chỉ thị tiếp theo!
Hà Hãn Dũng mở cửa xe đi xuống, chỉnh lại quân phục nghiêm trang hô:
-    Toàn bộ doanh trại công kích, phải tiêu diệt toàn bộ phần tử khủng bố chạy trốn, dùng uy quyền quân đội mà thực hiện! Đồng thời đánh điện cho Trung đội trưởng Hà, Trung đội trưởng Vạn ở bên biên giới đường sắt, bất cứ là kẻ nào cũng không được cho qua, nếu như chúng dám chống đối thì xử lý tại chỗ.
 
Đại đội trưởng Tôn đáp lại: 
-    Vâng! 
Rồi lập tức đi thi hành nhiệm vụ.
Đại đội trưởng Tôn không dám ngẩng mặt lên nhìn Hà Đại Đảm. Anh ta là một người thông minh, biết rõ việc nên hay không nên làm, cũng biết rõ tình hình thế sự.
Đại đội trưởng Tôn nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh. Bốn trăm binh sĩ oai hùng như mãnh hổ rời khỏi vị trí, mang vũ khí đi quanh đỉnh Phượng Hoàng.
Từ khi bị trận địa xe tăng mai phục, bọn Chu Triệu Sâm biết rõ kết cục sẽ thất bại, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, chui vào xe bỏ chạy. Bọn chúng biết dù thế nào cũng sẽ bị hành quyết tại chỗ. Lúc này Chu Triệu Sâm mới hiểu được Sở Thiên không phải là tên tiểu tử lông bông, là mình quá khinh địch.
Kiều Ngũ khẽ thở dài, dáng bộ giống như lão Tưởng khi nhìn thấy sự thống khổ của người dân Đại Lục vậy.
Dương Phi Dương im lặng không nói lời nào, trong lòng bộn bề lo lắng, thật không ngờ Sỏ Thiên lại nguy hiểm đến vậy, chỉ một đòn phản công đã giành được thắng lợi, cái này không phải là may mắn của hắn, mà đó là thực lực! Cô không buồn vì Chu Triệu Sâm, mà lo lắng cho chính tương lai lão đại của mình, sớm muộn gì Sở Thiên cũng sẽ gặp họ, không biết đến lúc đó sẽ thế nào? Cô không thể tưởng tượng nổi.
 
Chiếc xe nhanh chóng dời khỏi núi, nhưng vừa đến giao lộ đã gặp hơn mười người lính canh giữ con đường duy nhất ra khỏi kinh thành. Mặt Chu Triệu Sâm biến sắc, ra lệnh cho các lái xe của hội Hắc Long hội:
-    Tiến lên!
Bọn chúng rất bất ngờ nhưng cũng kịp thời phản ứng, đạp thật mạnh chân ga đam thẳng vào cánh cổng không khóa ở cách đó không xa.
Binh sĩ thấy chiếc xe lao tới, vội vàng đập vào đầu xe đế nó dừng lại, không ngờ chiếc xe vẫn lao thẳng, họ vội vàng tránh sang một bên. Đến khi đủ tỉnh táo định thần lại thì chiếc xe đã thoát khỏi cửa khẩu rồi. Các binh sĩ ai cũng tự trách mình nhưng đành chịu, dù sao họ cũng đã cố gắng thực hiện mệnh lệnh rồi.
Lúc này phụ trách trung đội tác chiến mới cất giọng mắng:
-    Con mẹ nó, các xe từ thời nào rồi, chậm thêm nửa phút nữa thôi ta sẽ cho chúng biết tay.
Lập tức quay sang phía binh sĩ hô to:
-    Lên đạn tất cả súng cho ta, bất kỳ xe nào dám vượt qua, xử lý ngay tại chỗ!

Toàn bộ ba mươi tên lính hô vang:
- Vâng!
Bọn Chu Triệu Sâm vượt qua được cửa khẩu, đua nhau thở dốc, Chu Triệu Sâm bỗng nhớ ra mắng:
-    Hỗn láo, sao ngươi dám xông vào kinh thành, phải đi hướng khác chứ. Giờ ở trong kinh thành, chưa đến nửa đêm cũng sẽ bị tìm ra thôi!

Tên bang chúng hội Hắc Long biện minh:
-    Hội trưởng đâu có nói là ra khỏi kinh thành?
Chu Triệu Sâm muốn cho gã một trận nhưng lại nhịn, bây giờ không phải là thời điểm trách cứ liền hô lên:
-    Tất cả tiến vào kinh thành, phải tìm chỗ mà trốn, nếu không khi bọn Sở Thiên quay lại thì chúng ta khó mà giữ nổi tính mạng.
Dương Phi Dương cười cười thầm nghĩ: Khó giữ được tính mạng là anh, không phải chúng tôi! 
Khói bụi mù mịt khắp đỉnh Phượng Hoàng.
Bầu trời đã về đêm, cách xa mười mét đã không nhìn thấy gì. Trận chiến cũng đã kết thúc.
Vệ sĩ Trung Nam Hải cũng tiêu diệt được hơn hai trăm trong số mấy ngàn tên lính của hội Hắc Long, bị xe tăng đuổi giết cũng khoảng hơn năm trăm. Bỏ chạy bốn phía hoặc là chết do phản kích binh lính cũng khoảng hai nghìn tên, còn hơn ba nghìn tên tự động vứt bỏ vũ khí đầu hàng, bị binh lính phía dưới uy hiếp nên không che giấu được hoảng sợ.
Hà Hãn Dũng tìm trong số các binh sĩ trên đỉnh núi, nhanh chóng thấy Hoa Cơ Vĩ vẫn bình yên vô sự, vội cung kính:
-    Tổng lý, Tô lão gia! Các ngài không có chuyện gì chứ? Các chiến sĩ hôm nay diễn tập ở đây, thấy dàn trận súng pháo, nghĩ rằng do các phần tử chống phá tập kích quân đội nên bất đắc dĩ phải phản kích tự vệ!
Vương Hoa Hoa đưa mắt nhìn Sở Thiên. Sở Thiên hiểu ý vội bước lên hai bước nói với bọn Hoa Cơ Vĩ:
-    Tổng lý, lão gia! Vị này là Hà Hãn Dũng, con trai cả của nhà họ Hà!
Vương Hoa Hoa không giới thiệu Hà Đại Đảm, bất luận thế nào thì ông ta cũng đoán ra, tránh để Hoa Cơ Vĩ nghi ngờ là được.
Hoa Cơ Vĩ nhìn Hà Hãn Dũng, lại nhìn sang Sở Thiên, hỏi một câu:
-    Buổi diễn tập quân sự này diễn ra thật dúng lúc, tự vệ lại càng là việc đúng đắn, hãy thay ta gửi lời hỏi thăm đến cha cậu, ông ấy là người trung thành với đảng, trước đây, bây giờ và hy vọng tương lai cũng thế!

Hà Hãn Dũng vốn là người thông minh, đoán được ra thái độ của Hoa Cơ Vĩ, trong lòng rất yên tâm, khi nghe đến những lời sau thì lo lắng vô cùng, điều này có nghĩa là con đường công danh sau này của cha mình còn không ít khó khắn, mà tất cả lại đều do Sở Thiên quyết định, không thể bỏ qua hắn được.
Hoa Cơ Vĩ mỉm cười nhìn Chu Long Kiểm, tiếp tục nói:
-    Bộ trưởng Chu, công việc của nhà nước sao có thể nói trước được. 
Rồi lập tức đưa mắt nhìn Sở Thiên nói:
-    Trên bước đường công danh, Sở Thiên, cậu cũng cần có giới hạn thôi!
Sở Thiên và Chu Long Kiểm đều vô cùng vui mừng, cung kính gật đầu.
Hoa Cơ Vĩ chăm chú nhìn Tô lão gia, rồi hai người đi lên đỉnh núi, khi sắp đến biên giới, Hoa Cơ Vĩ quay đầu hô to:
-    Ba ngày sau tôi mới quay về kinh thành, hòa thuận và đoàn kết, đừng có chém giết nữa!
Ai cũng biết rõ những lời này là Hoa Cơ Vĩ nói với Sở Thiên và Chu Long Kiểm. Trong vòng ba ngày phải tẩy sạch hoàn thành, thu phục, khôi phục trật tự mọi việc. Nhưng trong lời đó còn có ý: Trong vòng ba ngày, có chuyện gì xảy ra thì hãy tự chịu trách nhiệm.
Hoa Cơ Vĩ nói xong liền cùng Tô lão gia dưới sự hộ tống của vệ sĩ Trung Nam Hải xuống núi.
 
Trần Quýnh Minh và Vương Hoa Hoa cũng đi theo, nhưng Trần Quýnh Minh hoàn toàn yếu thế hơn Vương Hoa Hoa.
Chu Long Kiểm đến bên Sở Thiên nói nhỏ:
-    Thiếu soái, đêm nay chúng ta hãy chia nhau hành động, hãy giữ liên lạc, cần phải san bằng hội Hắc Long, để xem Chu Triệu Sâm có tài đến mức nào! Dù gã có trốn ở đâu cũng phải tìm ra và tiêu diệt.
Khi nói những lời này, bỗng nhiên Chu Long Kiếm thấy bất an, nhưng lại không biết vì sao lại thế.
Sở Thiên gật đàu, mỉm cười một cách nham hiểm nói:
-    Trong thời điểm này, tất cả các địa bàn do hội Hắc Long sở hữu có lẽ đã đổi chủ. Nếu có sự giúp đỡ của Bộ trưởng Chu sẽ tốt hơn.
Chu Long Kiểm sững sờ, lập tức giơ ngón tay cái lên khen:
-    Thật là diệu kế! Quyết định vậy đi. Tôi xin cáo từ trước!
Chu Long Kiếm nói xong, vội vàng đuổi theo bọn Vương Hoa Hoa.
Hà Hãn Dũng đợi đến lúc những người quyền cao chức trọng đã rời khỏi mới đi đến bên Sở Thiên nói:
-    Thiếu soái, đại công cáo thành!
Sở Thiên mỉm cười, xoa xoa mũi:
-    Anh Dũng, cuộc chiến hôm nay, kinh thành không ai còn dám xem nhẹ nhà họ Hà!
Hà Hãn Dũng cởi mở, ôm Sở Thiên nói:
-    Mọi người đều cố gắng mà, cùng hưởng vinh hoa!
Sở Thiên gật gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi:
-    Anh Dũng, việc xử lý đám tù binh tính thế nào?
Hà Hãn Dũng giật mình, vỗ mạnh vào đầu nói:
-    Ôi, quên mất không hỏi Bộ trưởng Chu rồi, đương nhiên phải giao những người này cho ông ấy.
Sở Thiên cười thâm thúy nói:
-    Chu Long Kiểm không cần đến chúng, tội tạo phản ắt mất đầu!
-    Anh phải làm gì đây? Bọn tổng lý không có chỉ thị chính xác à?
Hà Hãn Dũng gãi đầu không hiểu, thì thào hỏi lại:
-    Thiếu soái, nên làm gì bây giờ?
 
Sở Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
-    Bọn Tổng lý không có thái độ gì sao?
Rồi hạ giọng, ghé vào tai Hà hãn Dũng nói:
-    Anh Dũng, tặng anh bốn chữ: nhiều người nhiều chuyện!
Sở Thiên nói xong, phất tay về hướng bọn Phong Vô Tình. Bọn họ lập tức dùng cáng nâng Thiên Dưỡng Sinh lên, đi từng bước ra khỏi khu núi đồi. Mọi người chăm chú đến mức quên cả bầu trời đang dần về đêm.
Hà Hãn Dũng đứng trên đỉnh núi, trầm tư suy nghĩ, Đại đội trưởng Tôn chạy đến, lần này không cúi chào mà bình tĩnh nhìn Hà Hãn Dũng. Hà Hãn Dũng bước qua phía Đại đội trưởng Tôn, ghé vào tai nói:
-    Bắn chết!
Đại đội trưởng Tôn sững sờ, một lát mới phản ứng lại là phải đưa ba trăm tù binh ra mà đánh gục rồi rút súng ra, lia qua đám binh sĩ.
Bọn Sở Thiên vừa bước đến sườn núi, liền nghe thấy tiếng súng không ngừng, tiếng kêu tảm thiết không ngớt thì không nín được thở dài.
Giang hồ, đây chính là sự tàn khốc của giang hồ.
Ở kinh thành, đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng người đi trên đường đều có cảm giác không được an toàn, xe cộ đi lại nhiều hơn và người đuổi giết thì không ngừng.
Một vài người thông minh đã sớm trốn trong nhà, cố gắng im lặng để không bị phát hiện ra. Đây chính là đêm kinh hoàng nhất ở kinh thành và chỉ ở trong nhà mới có thể an toàn được.
Phàm Gian nắm chặt cuốn sổ ghi chép trong tay khe khẽ thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.