Sở Thiên lười biếng phơi nắng dưới ánh mặt trời, Tô Dung Dung ngồi bên cạnh dịu dàng hỏi:
- Sao anh luôn thích phơi nắng vậy?
Sở Thiên cắn nửa cọng cỏ non mỉm cười nói:
- Một người nếu có thể phơi nắng nhiều thì sẽ không làm chuyện đê tiện vô sĩ. Bất luận là ai dưới ánh mặt trời đáng yêu này đều nghĩ không ra chủ ý xấu.
Tô Dung Dung cười hì hì:
- Vấn đề là chủ ý xấu trong đầu anh càng phơi càng nhiều.
Sở Thiên ôm chầm Tô Dung Dung cười xấu xa:
- Thật ra anh có thể xấu hơn!
Tô Dung Dung nhắm mắt lại khóe miệng nở nụ cười duyên dáng, Sở Thiên không chút do dự hôn lên.
Bỗng nhiên một người già giống như Giáo sư xuất hiện trước mặt Sở Thiên, bình tình nhìn Sở Thiên và Tô Dung Dung. Sở Thiên lá gan lớn hơn, da mặt dày hơn nữa cũng không chịu nổi nhìn khoảng cách gần của người ta. Bất đắc dĩ chỉ có thể quay đầu qua muốn xem lão già không biết biết gì là thần thánh phương nào?
- Sở Thiên, quả nhiên là cậu!
Ông già vui mừng vỗ tay.
Tô Dung Dung mở mắt không biết làm sao với Sở Thiên hét lên:
- Chào chú Tất!
Ông già trước mặt không phải người khác chính là Tất Mậu Thịnh, trên mặt nở nụ cười sáng lạn nói:
- Sở Thiên nhập học mấy ngày, chú còn sợ cháu mỗi ngày bận rộn, không dám quấy rầy cháu. Không ngờ lại nhàn rỗi như vậy, còn có thể vừa phơi nắng vừa sinh hoạt tình yêu, cũng quá thích ý rồi đấy.
Sở Thiên cười khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540767/chuong-307.html