Chương trước
Chương sau
Tiểu Báo cũng là người mạnh mẽ tự nhiên có chỗ hơn người, nếu không thì cũng sẽ không được Dư Hiểu Lệ chọn phái đi, thấy con rắn độc định cắn tới, hai chân đạp mạnh vào thân cây, muốn mượn lực đẩy ra xa khỏi sự công kích của con rắn. Ai ngờ chiếc vòng tròn lại bị mắc lại ở trên dây thừng không thể di chuyển được, giống như một con dê đang đợi bị làm thịt. Lúc này Tiểu Báo mới cảm thấy sợ hãi, cố gắng lắc người không để con rắn cắn vào cổ và mặt mình.
Thân hình con rắn độc rất dài, mặc dù cái đuôi ngắn và thô quấn chặt lấy thân cây, con rắn trườn người tới tấn công Tiểu Báo, nó thè cái lưỡi đỏ trông thật đáng sợ. Sau khi Tiểu Báo lấy cái tay đeo chiếc găng tay thép sợi chống lại mấy lần tấn công của con rắn thì vòng tay lại lấy con dao phát rừng ở trong ba lô phía sau chém. Con dao lại không chém vào người con rắn mà lại chém vào dây thừng, chiếc dây thừng có to đến đâu nữa thì bị con dao sắc bén này chém phải cũng phải đứt, Tiểu Báo lập tức bị rơi xuống đất thoát khỏi phạm vi công kích của con rắn độc.
Bọn Sở Thiên bên này đương nhiên phát hiện ra Tiểu Báo đang gặp nguy hiểm ở phía bên kia. Mọi người đang lo lắng định ném dây thừng sang để cứu viện thì Đại Hổ đã sớm vứt chiếc ba lô lại rồi cầm một khẩu súng tiểu liên trong ba lô lội qua hồ sang, hoàn toàn không nghĩ tới những nguy hiểm dưới hồ, anh ta chỉ nghĩ tới việc cứu em trai mình thôi.
Dư Hiểu Lệ mặt biến sắc hét lên:
- Đại Hổ, nguy hiểm, nguy hiểm.
Đại Hổ đã đi ra giữa hồ rồi không quay đầu lại, giơ súng tiểu liên lên hướng sang bờ bên kia mà đi, nước trong hồ cũng không sâu lắm chỉ tới bụng Đại Hổ. Lúc Đại Hổ đi gần tới bờ bên kia thì Sở Thiên rõ ràng trông thấy một cái gì đó nổi lên đang nhanh chóng bơi về phía Đại Hổ, trong lòng biết rõ trong nước có động vật nguy hiểm vội vàng hét lên:
- Đại Hổ, mau vào bờ đi trong nước có gì đó nguy hiểm đấy.
Đúng lúc Đại Hổ ướt sũng cả người vừa trèo lên bờ, rung động trong nước cũng ngừng lại, Đại Hổ quay đầu lại nhìn xuống nước thấy chẳng có cái gì cả, trong lòng thầm mắng Sở Thiên làm mất thời gian của anh ta, sau đó chạy tới chỗ Tiểu Báo cách đó không xa, vừa chạy vừa lên đạn.
Sở Thiên nhìn thấy rung động trong nước ngừng lại thầm than một tiếng, Đại Hổ đúng là tốt số.
Lúc này con rắn độc đã nhảy từ trên cây xuống, ước chừng dài khoảng 3 mét, cô cùng linh hoạt, thấy Tiểu Báo ở dưới đất đầu nó quay một vòng, dùng cái đuôi cứng ngắc tấn công Tiểu Báo. Tiểu Báo đã đứng vững, sự phẫn nộ nổi dậy, tay cầm con dao phát rừng chém mạnh vào cái đuôi con rắn độc, những người bên kia chỉ nghe thấy tiếng "keng keng" không ngừng, giống như những âm thanh chém vào sắt vậy, còn con rắn độc thì không hề bị thương.
Sở Thiên lắc lắc đầu, cái đuôi con rắn cứng như thế e rằng đến đạn cũng không bắn được.
Tiểu Báo liên tục dùng sức đã không thể chống đỡ lại được nữa, không để ý một cái chân trái bị đuôi con rắn quệt phải lập tức đau đớn không chịu nổi ngã xuống đất. Đại Hổ đã chạy tới thấy em trai ngã xuống vội vàng hét lớn, súng tiểu liên trong tay lập tức nổ lên những tiếng "bùm, bùm, bùm", mấy chục viên đạn bắn vào phần đầu và bảy tấc của con rắn. Con rắn bị trúng đạn lùi về phía sau mấy mét, điều mạnh mẽ là tuy bị trúng đạn không ít nhưng con rắn này vẫn chưa chết, nó vẫn há cái miệng ra như cũ, mười mấy lỗ trên người chảy máu ra, thè lưỡi. Đại Hổ phẫn nộ lại nạp một hộp đạn nữa bắn mạnh vào đầu con rắn một trận cho đến khi hết đạn, con rắn lúc mới gục cái đầu vẫn ngẩng cao của nó xuống, huyết nhục lẫn lộn cết trên mặt đất.
Bọn người Sở Thiên trong lòng đều kinh ngạc, rắn trên Thiên Đô Phong sao toàn hung mãnh đến vậy. Một con rắn to bằng cổ tay mà phải dùng súng liên thanh ra bắn, con rắn to hơn một chút nữa thì phải lấy gì để đối phó đây?
Dư Hiểu Lệ lẩm bẩm nói:
- Biết thế mang một ít bột hùng hoàng tới, rắn rất sợ loại này.
Sở Thiên không nói gì trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ bột hùng hoàng đó người ta lại lấy ra làm đồ ăn sáng ấy chứ.
Vương giáo sư đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, vỗ vào đầu bác học của mình nói:
- Tại sao Đại Hổ lại có súng tiểu liên chứ?
Hứa Giai Giai nhìn Dư Hiểu Lệ che miệng nói:
- Đại hổ ở huyện Tam Đô có một người bạn làm cảnh sát nên mượn mấy khẩu để phòng thân, đều được sự đồng ý của các lãnh đạo đấy, Vương giáo sư cứ yên tâm.
Vương giáo sư gật gật đầu không nghĩ nhiều, dù sao thì súng tiểu liên đã cứu được mạng của Tiểu Báo.
Đại Hổ kiểm tra vết thương của Tiểu Báo một lát không thấy nghiêm trọng lắm, chỉ là đọng máu một chút, nghỉ ngơi một đêm sẽ không vấn đề gì, vì vậy đỡ Tiểu Báo đi về phía bọn Sở Thiên.
Sở Thiên hét lên:
- Đại Hổ, dùng dây thừng sang đây đi, trong nước có vật gì đó nguy hiểm lắm.
- Có cái gì chứ, Tiểu Báo cũng vì sang bằng dây thừng nên mới bị tấn công, ông mày cũng lội qua hồ sang đây có thấy vấn đề gì đâu.
Đại Hổ nhìn vết thương của Tiểu Báo không kiên nhẫn được hét lên:
- Nước dưới hồ này cũng chỉ sâu khoảng hơn một mét, lấy đâu ra cá sấu hay cá mập gì chứ? Vừa nãy không phải do mày hét lên dọa tao thì Tiểu Báo cũng sẽ không bị thương như vậy.
Sở Thiên lập tức ngậm miệng lại nhẹ lắc đầu, trong lòng chỉ mong rằng mình phán đoán sai.
Dư Hiểu Lệ vốn định khuyên can bọn Đại Hổ nhưng biết được Đại Hổ nói có lý vì vậy gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng trước khi sang phải lấy dao phát rừng khoắng thử dưới nước rồi đi.
Đại Hổ cõng Tiểu Báo trên lưng, tay cầm con dao phát rừng của Tiểu Báo từ từ đi xuống nước. Lúc đi tới giữa hồ Sở Thiên lại nhìn thấy hai bên nước có động tĩnh nổi lên, lại hét lên một lần nữa:
- Cẩn thận.
Đại Hổ nghe được lời của Sở Thiên thì dừng lại định mắng cho Sở Thiên một trận nữa, đột nhiên cũng cảm giác được có một vật gì đó đang bơi về phía mình, vội vàng dùng hết sức chạy. Nhưng trọng lượng của hai người ở dưới nước bị lực cản rất lớn, Đại Hổ mới chạy được vài bước thì vật thể đó đã bơi tới cạnh anh ta. Phần eo bị đau nhức, Đại Hổ biết là anh ta đã bị con gì đó tấn công nhưng không thể dừng lại được, Tiểu Báo vẫn còn ở trên lưng anh ta, lập tức nhịn đau chạy thêm vài bước nữa rồi ném Tiểu Báo lên chỗ mấy người Sở Thiên. Tiểu Báo giống như một quả đạn pháo ném tới bọn Dư Hiểu Lệ, Hà Kiện và Lưu Toàn bước lên phía hai người ăn ý đón lấy Tiểu Báo.
Đã không còn sức nặng của Tiểu Báo nữa, Đại Hổ dường như dễ dàng hơn nhưng lại lập tức cảm nhận được toàn thân đau đớn, cố gắng tận dụng sức lực cuối cùng chạy vào bờ, vẫn chưa trèo được lên trên thì đã bị ngã xuống. Sở Thiên nhảy một bước dùng chiếc tay đeo găng tay thép sợi túm lấy Đại Hổ rồi kéo lên bờ.
Đại Hổ mở to mắt nhìn Tiểu Báo rồi lại nhắm mắt lại, Sở Thiên đưa tay ra sờ thử thì kinh ngạc nghẹn ngào nói:
- Chết rồi.
Làm sao có thể chứ? Cả người Đại Hổ vẫn bình thường mà, mọi người không tin nhìn Sở Thiên.
Tiểu Báo như điên lên gào thét:
- Không thể nào, anh trai tôi sao có thể chết được chứ? Trong nước chẳng có cái gì cả.
Sở Thiên bỗng nhiên nhìn thấy dưới phần eo của Đại Hổ giống như có một cái gì đó đang động đậy, hắn ra hiệu cho Phương Tình tìm một cành cây, Sở Thiên cầm cành cây này nhẹ nhàng vén áo của Đại Hổ lên.
- Ah…
Dư Hiểu Lệ, Hứa Giai Giai và cả Phương Tình mặt tái nhợt hét lên.
Mấy người Vương giáo sư mặt đầy sợ hãi ánh mắt kinh ngạc.
Phần eo của Đại Hổ bị mấy chục con cá nhỏ màu xám trắng cắn chằng chịt, là những con cá nhỏ có răng, đã cắn tới tận trong ruột của Đại Hổ. Răng của những con cá này vô cùng sắc bén giống như là dao đâm, thật không may là những răng sắc nhọn thường có nghĩa là cạnh rất mỏng, cho nên lúc Đại Hổ bị đàn cá này cắn thì không những người Đại Hổ bị tổn thương mà răng của những con cá này cũng vỡ vụn. Hình ảnh huyết nhục của Đại Hổ và những âm thanh vỡ vụn của những chiếc răng cá khiến cho người ta cảm thất sợ hãi. Hứa Giai Giai và Phương Tình không biết đã ôm nhau từ khi nào rồi để lấy thêm dũng khí.
Mấy người Sở Thiên vội vàng lấy cành cây gạt những con cá này ra, điều kỳ lạ là những con cá màu xám trắng này vừa xuống đất đã không còn cử động nữa, chỉ động đậy hàm răng. Tiểu Báo lết theo cái chân đau lấy bàn tay đi găng của mình bóp chết từng con từng con một, trong mắt vô cùng oán hận.
Tiểu Báo bóp chết hết những con cá trắng xám này vẫn chưa hết giận, từ trong ba lô lấy ra một túi có ghi chữ T, Dư Hiểu Lệ mặt biến sắc quát lớn:
- Tiểu Báo, cậu định làm gì vậy?
- Tôi muốn đánh thuốc nổ giết chết hết chúng.
Tiểu Báo tức đỏ mắt hét lên.
Hiển nhiên trong tay Tiểu Báo là túi thuốc nổ rất có uy lực.
- Cậu điên rồi, cậu đánh thuốc nổ giết chết chúng cũng có nghĩa là cậu đã dọa tới những sinh vật trên núi này, như vậy chúng ta hành sự càng khó khăn hơn.
Dư Hiểu Lệ lớn tiếng khuyên can:
- Cậu nuốn đánh thuốc nổ giết chết chúng không phải là không được, chờ chúng ta xuống núi rồi thì cậu muốn đánh thuốc nổ thế nào cũng được.
Tiểu Báo dường như rất e ngại Dư Hiểu Lệ, hung hăng cất túi thuốc nổ vào trong ba lô, sau đó lấy ra cái xẻng đi ra bên cạnh đào một cái hố, ai cũng biết là anh ta muốn mai tang Đại Hổ.
Hà Kiện và Lưu Toản cũng cầm xẻng ra đào giúp, một lát sau một cái hố sâu đã xuất hiện, Tiểu Báo không cho Đại Hổ xuống cái hố đó mà đặt bên cạnh, rồi lấy đất vừa đào lên phủ lên người anh ta.
Sở Thiên biết đây là phong tục của một số nơi, bọn họ cho rằng người chết là phải được mai táng trên đất bằng như vậy mới có thể tới Tây thiên cực lạc mà không phải là chôn sâu xuống, chôn sâu xuống chỉ làm cho người chết xuống địa ngục thôi.
Sở Thiên thấy Tiểu Báo vừa chôn cất Đại Hổ xong thì đưa cho anh ta một miếng gỗ cây hắn vừa cắt gọt vuông vắn nói:
- Viết mấy chữ đi để lại cái bia mộ.
Tiểu Báo nhận lấy nhưng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, mặt âm trầm cầm con dao khắc chữ lên.
Màn đêm lại dần buông xuống, mọi người liền dựng trại ở đây nghỉ ngơi, vì cái chết của Đại Hổ mọi người lại trở nên áp lực, ăn một ít đồ sắp xếp người trực rồi dần dần đi ngủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Sở Thiên và Phương Tình chen trúc trong một cái trại, tuy có hơi chật chội nhưng đối với Phương Tình mà nói thì rất hiện thực và an toàn. Trải qua những việc ngày hôm nay khiến cho cô ấy vẫn không thể tĩnh tâm lại được, sao cô ấy dám ngủ một mình chứ?
Gió núi từ từ thổi tới những âm thanh u ám lạ kỳ khiến cho những người trong trại không thể chìm vào giấc ngủ, là mối họa gì đó? Hay là quái thú? Trong đêm tối như vẽ lên màu tưởng tượng đi sâu vào trong lòng mọi người kích thích sự sợ hãi vô hạn.
Sở Thiên ngủ tới nửa đêm thì cảm nhận được có tiếng bước chân đang tới gần, tay lập tức móc vào kẹp tóc của Phương Tình rồi ra hiệu cho Phương Tình đã tỉnh dậy đừng nói gì. Lúc này lều trại bị rạch mạnh một nhát, Tiểu Báo phun ra đầy mùi rượu nồng nặc, tay cầm con dao phát rừng nói nhỏ với Sở Thiên đã tỉnh giấc:
- Tên nhóc kia, Báo gia của mày hôm nay tâm trạng không tốt, đưa người đàn bà của mày đây cho tao mượn chơi, nếu không tao chẳng thèm quan tâm mày có giá trị tìm mộ gì, bố mày sẽ giết mày ngay bây giờ.
Sở Thiên vốn dĩ cũng có vài phần đồng tình với Tiểu Báo, nhưng bây giờ nhìn thấy mặt vô sỉ của gã khẽ cười nói:
- Mày không muốn đi gặp anh trai mày thì cút mau đi, nếu không cái hố mà mày đào đó sẽ để lại cho mày dùng đấy.
- Mẹ kiếp, bố mày để ý tới người phụ nữ của mày là mày có phước đấy, thằng ranh này mày thực sự muốn chết hả?
Mắt Tiểu Báo đỏ ngầu lên giơ con dao trên tay lên hung dữ nói:
- Bố mày sẽ phế cánh tay của mày trước rồi chơi nó trước mặt mày để xem mày cảm thấy thế nào.
Dưới ánh đèn yếu ớt, con dao của Tiểu Báo rất có lực chém xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.