Thiên Đô Phong mây mù mờ ảo.
Thiên Đô Phong có độ cao so với mặt nước biển là khoảng 2800m nhưng núi đúng như cái tên của nó. Có thể nói rừng rậm nguyên thủy, dây leo bộc phát, bao trùm một không khí u ám, cả ngọn núi Thiên Đô Phong chỉ vẻn vẹn có một đường mòn không biết người nào đã bước qua.
Dưới sự dẫn đường của Lý Trường Cửu và hệ thống định vị của Hứa Giai Giai, bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới được con đường dẫn tới Thiên Đô Phong.
Cả bầu trời màu xám xịt chẳng trách có đi mà không có về, bây giờ tuy là ban ngày nhưng lối vào kia trông giống như một cái hang hổ tỏa ra một làn khí âm u, gió núi thổi qua càng tạo ra những âm thanh từng trận từng trận một cách kỳ quái. Mặc dù Sở Thiên đứng ở bên ngoài lối vào cũng đều cảm thấy "Bạch hổ bày thế" huống chi đến Vương giáo sư bọn họ? Phương Tình thì càng kéo chặt Sở Thiên hơn, sợ mình không cẩn thận bị cái miệng núi kia nuốt vào trong.
Dư Hiểu Lệ thở dài:
- Vừa tới đây thì đến cả điện thoại và bộ đàm đều không có sóng, hy vọng là lên tới đỉnh núi sẽ đỡ hơn.
Sở Thiên bọn họ lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đều không có sóng, đến cả cuộc gọi khẩn cấp cũng không hiển thị, Sở Thiên khẽ thở dài một tiếng, tắt nguồn điện thoại của mình và Phương Tình để đỡ lãng phí pin.
Vương giáo sư bình tĩnh định thần nói với mọi người:
- Con đường phía trước rất nguy hiểm, sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540678/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.