Diệp Tam Tiếu hiện tại rất vui vẻ, quay trở lại cái giường rộng của mình, trông thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của nữ sinh viên, đột nhiên hào hứng lên, tiến lên một bước, chạm vào chiếc áo ngủ mỏng như tơ lụa của cô, mạnh tay xé rách toang. Nữ sinh quay người lại, ngay lập tức, một sự va chạm tựa như đâm vào đuôi xe ô tô, kịch liệt dữ dội. Nữ sinh vừa nghênh đón sự công kích của Diệp Tam Tiếu, vừa ngẩng mặt nhìn ngắm ánh trăng ở ngoài cửa sổ. Ánh trăng như máu, ảm đảm phủ xuống màn đêm, mơ hồ lộ ra vẻ quỷ dị. Nữ sinh không hiểu gì rùng mình một cái. Diệp Tam Tiếu tưởng rằng bảo đao của mình chưa già, còn có thể làm cho nữ sinh viên tràn đầy sức sống được thỏa mãn, cúi đầu rên lên một tiếng, trên mặt một lần nữa thể hiện vẻ đắc ý.
Diệp Tam Tiếu sao có thể không cao hứng được? Bọn Hải Tử, Sở Thiên, Quang Tử mà y sợ nhất đã đem tay chân thân tín rời khỏi Tương bang, Tương bang về sau này còn có thể làm gì nữa? Lão già Trường Tôn Cẩn Thành đó, đi nước ngoài chẳng những không đổi được trí thông minh, ngược lại còn trở nên nhỏ mọn, tính toán mà ai cũng nhìn ra được. Lão lại một lần nữa trở lại vị trí bang chủ của Tương bang nên rất vui vẻ, rất thỏa nguyện, chỉ là đã quên rằng nếu Tương bang không có bọn Hải Tử, đã không thể xưng là Tương bang nữa rồi, chỉ là một đám ô hợp. Nhưng điều làm cho Diệp Tam Tiếu càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540602/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.