Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử đang phơi nắng ở cửa, các huynh đệ còn lại thì đang nỗ lực luyện tập. Bọn họ đã biết hơn một trăm người này bây giờ đã không bang không phái rồi, không còn là đệ tử Tương bang chiếm giữ một nửa Thượng Hải nữa. Nhưng trên mặt họ không hề đau buồn và bi quan. Những ngày còn ở Tương bang, bọn họ đã sớm biết rằng bản thân mang danh là con đẻ, nhưng ngay cả đãi ngộ như con ghẻ cũng không có. Mấy năm nay, huynh đệ càng hợp lại càng ít, oan ức lại càng nhiều. Những đám nhà giàu có, những người thuộc dòng chính này lại chỉ có thể ăn cho sướng miệng, cho nên khi Sở Thiên dẫn người thân của mình rời khỏi bang, trong lòng lại có phần thoải mái. Huống hồ Sở Thiên quá thông minh, bản lĩnh và lòng can đảm đều khiến cho mọi người vô cùng bội phục. Thời điểm ở tại đại sảnh lên án mạnh mẽ bọn Trường Tôn Cẩn Thành, càng khiến cho bọn họ nhiệt huyết dâng cao, nguyện vì tri kỷ mà chết.
Trong miệng Sở Thiên ngậm một cọng cỏ non, từ từ nhai nhai mấy cái, hương vị cỏ xanh ở trong miệng tan ra mùi của đất, Sở Thiên ngẩng lên nhìn trời, thản nhiên nói:
- Hai anh, chúng ta bây giờ phải xây dựng thành một bang phái, đặt tên hẳn hỏi. Như vậy các huynh đệ mới có lòng trung thành, mới có thể nguyện vì nó mà liều mạng đổ máu. Cái tên này, nên đặt sao cho hay đây?
Quang Tử đột nhiên ngồi dậy, hào khí vạn trượng, nói:
- Khí thế của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-thieu-soai/1540601/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.