Triệu Nhược Băng bây giờ mới biết được trong lòng nàng Lưu Vũ Phi quan trọng đến thế nào, chỉ rời khỏi hắn có ba ngày, không lúc nào nàng không tưởng nhớ hắn. Nhớ đến những câu nói ngày đó của hắn, trong lòng nàng mơ hồ đau đớn. Nàng phát hiện mình vốn không cách nào rời khỏi hắn, trước kia cứ lấy lý do xem hắn như ca ca, bây giờ ngẫm lại bất quá nàng chỉ là lấy cớ để được ở lại bên cạnh hắn.
Mấy ngày nay nàng không ngừng suy nghĩ làm cách nào mới có thể trở lại bên mình hắn, thỉnh cầu hắn tha thứ. Về phần Lý Khánh Lạc ngay cả tâm tư nhìn hắn nàng cũng không có một chút ý nghĩ nào. Mấy ngày nay nàng vẫn đang chìm đắm trong sự hối hận với Lưu Vũ Phi. Nàng càng hối hận cho hành vi của mình ngày đó. Bây giờ nàng muốn tự mình nhập định cũng đều không thể, nàng thầm nghĩ, chỉ cần nhập định sẽ không còn nhớ tới hắn, có thể trốn tránh cảm tình của mình dành cho hắn.
Mấy ngày nay Trầm Linh vẫn ở lại Long Tổ, cũng không có về nhà. Sau khi lo xong chuyện của Long Tổ, thời gian đã trôi qua ba ngày. Nàng không quên trong nhà còn có Triệu Nhược Băng, không biết bây giờ nàng và Lưu Vũ Phi đã giải trừ được hiểu lầm ngày đó chưa. Trầm Linh đi về nhà, chứng kiến Triệu Nhược Băng đang thất hồn lạc phách đứng ngay cửa sổ ngơ ngác nhìn ra người đi đường bên ngoài. Bây giờ nhìn nàng còn đâu thanh xuân sức sống, cả người như u ám trầm lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-than-nhan/1444041/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.