Khi Diệp Lăng Phi nghe Tưởng Á Đông nói là muốn tâm sự những chuyện trăng hoa với mình, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh cũng thích những thứ này sao?
Diệp Lăng Phi nói đến đây, chợt nghe thấy Tưởng Á Đông cười nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, cái gì mà tôi cũng thích những chuyện này chứ, nếu tôi không có hứng thú gì với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì chẳng phải tôi không còn là một người đàn ông bình thường nữa sao!
- Ừ nhỉ, anh nói cũng đúng, tôi lại quên mất chuyện đó. Tưởng Á Đông, anh nói không sai, là đàn ông ai cũng ưa thích những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, nào, hai chúng tôi tâm sự về chuyện này đi, tôi sẽ kể chuyện của tôi và Hiểu Lộ trước, sau đó anh sẽ kể chuyện của anh, không biết như vậy thế nào?
- Anh lại đang chọc ngoáy tôi rồi!
Tưởng Á Đông cười nói,
- Diệp Lăng Phi, anh quả thực là xấu, rất xấu, tôi biết ngay là thực chất bên trong anh rất xấu xa mà, vừa rồi tôi đã nhìn thấy Trương lão bị chọc tức đến phát run!
- Tưởng Á Đông, nếu anh không muốn nghe thì tôi cũng không nói nữa!
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ nuối tiếc, nói thầm:
- Vốn là trong chuyện này còn có một số chuyện liên quan đến anh đó, nếu anh đã không muốn nghe thì tôi đây cũng sẽ không miễn cưỡng anh làm gì, có lẽ không nói thì tốt hơn!
Tưởng Á Đông vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, anh ta cũng tỏ ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525556/chuong-1517-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.