- Đó là tất nhiên, chẳng lẽ anh không biết tôi rất am hiểu trù nghệ (kỹ thuật làm bếp) sao?
Tưởng Á Đông cầm gói vịt nướng đi vào trong phòng, ánh mắt quét một vòng xung quanh gian phòng, không nhìn thấy cái gì để đựng đồ ăn, Tưởng Á Đông đi đến chỗ điện thoại trong phòng, gọi cho nhân viên lễ, rất nhanh, một nhân viên phục vụ đẩy xe lên phòng, không chỉ mang đĩa tới mà còn có cả dao. Cái đó chính là thứ mà Tưởng Á Đông gọi là am hiểu trù nghệ, đó là nhờ nhân viên phục vụ thái thịt vịt. Diệp Lăng Phi đi lấy hai ly rượu, đặt lên mặt bàn, nhìn Tưởng Á Đông cầm đĩa tới, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tưởng thị trưởng, lần này anh đã để tôi được kiến thức cái gì gọi là lãnh đạo, nếu như lãnh đạo mà có biện pháp tốt đó là nhờ người khác làm giúp, gọi tắt là chỉ biết nói mà không làm!
Tưởng Á Đông nghe Diệp Lăng Phi trêu chọc như vậy, anh ta vẫn tươi cười như không có gì, đáp lễ:
- Diệp tiên sinh, những lời này của anh tôi sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng, chờ khi nào quay trở lại thành phố, tôi sẽ đem câu nói này của Diệp tiên sinh ra để làm khẩu hiệu tuyên truyền, nói rõ với tất cả những người lãnh đạo rằng, chúng ta ngàn vạn không thể chỉ biết nói mà không biết làm!
- Đừng, đừng, Tưởng thị trưởng à, anh không thể làm như vậy được, anh đây là đang chế giễu tôi đấy à, tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, tôi làm gì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525555/chuong-1516-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.