- Người khác? Là ai?
Mộ Văn vội vàng hỏi lại, Thái Duyệt nghe được cảm xúc trong câu hỏi này của Mộ Văn, lão ngẩng đầu, nhìn nhìn Mộ Văn, do dự, giống như đang suy nghĩ có nên nói cho Mộ Văn hay không, Mộ Văn cũng cảm giác được cô ta không nên hỏi Thái Duyệt như vậy, vậy sẽ rất dễ dàng khiến cho Thái Duyệt đoán được tâm tư của mình, đây chính là điều tối kỵ. Mộ Văn lấy ra một bao thuốc, châm cho mình một điếu rồi, lại đưa cho Thái Duyệt một điếu. Thái Duyệt cảm ơn một tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng. Mộ Văn rít một hơi thuốc, nhìn qua Thái Duyệt, nói:
- Tôi muốn biết rốt cuộc là ai đã nói với ông điều này. Hiện giờ tôi cảm thấy rất hứng thú với người kia!
Thái Duyệt còn đang do dự là có nên nói cho Mộ Văn biết hay không, Thái Duyệt thủy chung vẫn không thể quyết định, Mộ Văn có chút không nhịn được, cô lấy điếu thuốc trong miệng ra, đưa tay phải nắm lấy cằm Thái Duyệt, mở miệng nói:
- Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi đó, ngày hôm qua ông muốn xử lý tôi, hẳn là ông biết được tôi căm thù ông đến mức nào, nếu như ông vẫn không nói thêm được lời nào, vậy thì tôi sẽ trực tiếp xử lý ông ở trong này, tại nơi này, không ai có thể quản được tôi, tôi là đặc công, không bị địa phương không chế, ông hiểu không?
- Tôi hiểu, tôi hiểu, Mộ tiểu thư, xử lý cô không phải là ý của tôi, là ý của người đàn ông kia, hắn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525366/chuong-1422-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.