Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Lộ Tuyết, em thật sự chuẩn bị hết cho anh rồi à, vừa rồi anh còn nghĩ xem có nên về nhà đổi đồ lót không?
- Tình Đình sáng nay đi gặp cha cậu ấy rồi, đi từ sáng sớm!
Trương Lộ Tuyết từ trên giường đứng dậy, cô bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, giúp Diệp Lăng Phi cởi quần áo,
- Tinh Đình bảo em chăm sóc anh, em không hiểu chăm sóc là như thế nào, những quần áo này đều là em mua từ trước, anh mặc thử xem có vừa người không?
- Nhất định vừa, cho dù không vừa người, anh cũng sẽ làm cho nó vừa!
Diệp Lăng Phi giơ tay lên, Trương Lộ Tuyết cởi áo ba lỗ của Diệp Lăng Phi ra, để lộ thân thể cường tráng có thể khiến cho phụ nữ phải động lòng của Diệp Lăng Phi, những vết sẹo ngang dọc che kín toàn thân càng làm tăng thêm vẻ đẹp dương cương của Diệp Lăng Phi,.Trương Lộ Tuyết trông thấy nửa thân trên Diệp Lăng Phi, gò má ửng đỏ, dịu dàng nói:
- Anh nhìn xem những vết sẹo trên người anh này, thật là không biết quý trọng bản thân, nếu như sau này anh còn như vậy, em không thèm để ý đến anh!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Những vết sẹo này đều là có từ trước rồi, trước đây chẳng phải là chưa quen em sao, nếu để anh gặp em sớm hơn một chút, anh sẽ không có nhiều vết sẹo như vậy. Cho nên phải nói, Lộ Tuyết, những vết sẹo này đều là lỗi của em!
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho Trương Lộ Tuyết trong lòng tràn ngập niềm vui, cô biết rõ, đây chẳng qua là lời đường mật của Diệp Lăng Phi, nhưng Trương Lộ Tuyết vẫn cảm thấy ngọt ngào. Trong lòng là vậy, nhưng ngoài miệng lại có vẻ rất vô tình nói:
- Ai tin lời anh chứ, anh chính là một tên lừa đảo!
Trương Lộ Tuyết cởi áo Diệp Lăng Phi, lại cởi thắt lưng cho Diệp Lăng Phi, ngay khi Trương Lộ Tuyết khom người, đưa tay cởi thắt lưng cho Diệp Lăng Phi, hai tay Diệp Lăng Phi không đàng hoàng đưa về phía Trương Lộ Tuyết, muốn từ phía trên váy ngủ vươn vào, nhưng không thành công. Trương Lộ Tuyết cởi bỏ thắt lưng, gò má ửng đỏ liếc nhìn Diệp Lăng Phi, lẩm bẩm:
- Em đi ra ngoài trước, anh thay đồ lót đi!
- Lộ Tuyết, em giúp anh thay luôn đi, mọi khi đều là Tình Đình giúp anh!
Bạch Tinh Đình xác thực đã từng giúp Diệp Lăng Phi thay đồ lót, nhưng cũng không nhiều lắm, những lời này của Diệp Lăng Phi nghe vào trong tai Trương Lộ Tuyết, lại chính là Diệp Lăng Phi hướng Trương Lộ Tuyết truyền tín hiệu, những chuyện như thay đồ lót... các loại chính là do vợ làm cho chồng, Diệp Lăng Phi nói với Trương Lộ Tuyết như vậy, chẳng phải đại biểu cho việc đã coi Trương Lộ Tuyết giống như vợ mình? Trương Lộ Tuyết quả nhiên không nói là mình phải đi nữa, chỉ là đỏ bừng mặt, cởi cả quần và đồ lót của Diệp Lăng Phi cùng một lúc, Diệp Lăng Phi trần truồng đứng ở trước mắt Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết vừa mới cầm lấy đồ lót cô mua cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã đè Trương Lộ Tuyết xuống giường, Trương Lộ Tuyết hổn hển nói:
- Diệp Lăng Phi, đừng như vậy....!
- Gọi ông xã, bằng không, anh sẽ không buông tay....!
Bàn tay của Diệp Lăng Phi lần vào từ phía dưới váy ngủ của Trương Lộ Tuyết, trực tiếp đặt ở trong quần lót của Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết hổn hển nói:
- Không... không được, em... em không phải là vợ của anh....!
- Anh bảo em gọi ông xã đương nhiên em chính là vợ của anh rồi, chẳng nhẽ em muốn anh chứng minh luôn tại đây, anh cũng mặc kệ, để cho cha mẹ em nghe được mới tốt, anh có thể trực tiếp gọi họ là nhạc phụ nhạc mẫu!
Tay của Diệp Lăng Phi muốn cởi đồ lót của Trương Lộ Tuyết ra, Trương Lộ Tuyết biết không thể tiếp tục như vậy, cô thấp giọng nói:
- Ông xã...!
- Anh nghe không rõ....!
Diệp Lăng Phi nói,
- Lộ Tuyết, gọi lại một lần nữa, lần này gọi to một chút...!
- Ông xã...!
Trương Lộ Tuyết lại hô lên, cô liên tiếp hô ba bốn lần rồi, đột nhiên đưa tay ôm ghì lấy cổ của Diệp Lăng Phi, hai chân vươn ra, giống như rắn cuốn lấy eo Diệp Lăng Phi, luôn miệng nói:
- Ông xã, em muốn anh yêu thương em, ông xã, em yêu anh…!
Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi hoàn toàn kích thích ra lời muốn nói nhất trong lòng, lửa tình của cô cũng bị thiêu đốt, hai tay đặt lên trên tấm lưng rộng lớn của Diệp Lăng Phi, vuốt lên vuốt xuống....
Cửa phòng thoáng cái bị đẩy ra, Vu Tiêu Tiếu thân mặc đồ ngủ tươi cười chạy vọt vào,
- Diệp đại ca, em nhớ ra....!
Khi Vu Tiêu Tiếu vừa mới trở lại phòng ngủ, nhớ ra được Bạch Tinh Đình từng nói với cô, hôm nay Bạch Tình Đình muốn đi gặp cha cô ấy. Vu Tiêu Tiếu vừa nghĩ tới điều này, lập tức hưng phấn chạy tới nói cho Diệp Lăng Phi, liền cửa phòng đều không có nhìn, trực tiếp vọt vào. Cửa phòng là khép hờ, Vu Tiêu Tiếu vừa chạy vọt vào, lập tức liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi thân thể trần truồng đang đè ở trên người Trương Lộ Tuyết, lúc này Vu Tiêu Tiếu muốn rời đi, cũng đã không còn kịp nữa rồi. Cảm xúc nóng bỏng của Trương Lộ Tuyết bị Vu Tiêu Tiếu xông tới cắt đứt, hai chân của Trương Lộ Tuyết không quắp lấy hông Diệp Lăng Phi nữa, cô khẽ đẩy Diệp Lăng Phi ra,:
- Đừng đè lên người em...!
Lửa dục của Diệp Lăng Phi vừa mới bị Trương Lộ Tuyết câu dẫn lên, không ngờ lại bị bị Vu Tiêu Tiếu chạy vọt vào phá hỏng, hắn không muốn kết thúc kiểu này, Diệp Lăng Phi theo Trương Lộ Tuyết trên người, một phát bắt được cánh tay của Vu Tiêu Tiếu, cưỡng ép kéo Vu Tiêu Tiếu qua, đẩy ngã xuống giường.
- Diệp đại ca....!
Áo ngủ của Vu Tiêu Tiếu rơi xuống, nửa người trên của cô đều lộ ra, Diệp Lăng Phi trước tiên khóa cửa phòng lại, lại đi đến bên giường, Diệp Lăng Phi kéo đồ lót của Vu Tiêu Tiếu xuống, hắn cười xấu xa, nói:
- Tiêu Tiếu, hôm nay anh cho các em nếm thử sự lợi hại của anh....!
.........
Thái Duyệt đeo kính ngồi trong phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát, hai giờ sáng nay lão bị cảnh sát dẫn từ nhà tới đây. Từ lúc Thái Duyệt đến nơi này, lão ta vẫn im lặng, yêu cầu được gặp luật sư, lão mới có thể mở miệng. Thái Duyệt rất nổi tiếng, cảnh sát cũng không có cách nào với hắn cả, đánh thì tuyệt đối không được, như vậy chỉ khiến cho mọi chuyện phức tạp hơn. Mộ Văn cả đêm không ngủ, cô ta ở lại cục cảnh sát, muốn biết được tiến triển sớm nhất, nhưng cả đêm đều không có tiến triển gì mới, mãi cho đến hơn tám giờ sáng, vẫn không thể nào khiến Thái Duyệt nói ra một chút tin tức hữu dụng gì. Mộ Văn lại pha cho mình một cà phê, đây đã là ly cà phê thứ tám rồi. Sau khi nhìn thấy cảnh sát thức cả đêm đỏ hồng mắt, lắc đầu với Mộ Văn, Mộ Văn cầm ly cà phê đi vào trong phòng thẩm vấn, cô ta muốn đích thân thẩm vấn Thái Duyệt.
Thái Duyệt cũng cả đêm không ngủ, hôm qua sau khi biết được trụ sở huấn luyện của mình ở Ngô Sơn bị cảnh sát vũ trang bao vây, Thái Duyệt đã nghĩ đến việc sự tình bại lộ, nhất định có người bán đứng lão. Lúc đấy, Thái Duyệt đã nghĩ đến Thái iểu Ngọc và Tiểu Cửu, chỉ là vì lúc đó Tiểu Cửu xuất hiện, Thái Duyệt mới không có cơ hội xuống tay với Thái Tiểu Ngọc, bằng không, hắn đã sớm ra tay. Thái Duyệt cảm thấy hối hận, nếu lão ra tay sớm một chút, có lẽ Thái Tiểu Ngọc đã sớm chết rồi, cũng bởi vì trước khi xử lý Thái Tiểu Ngọc hắn muốn chiếm đoạt thân thể của Thái Ngọc, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đương nhiên, Thái Duyệt sẽ không thúc thủ chịu trói, làm những chuyện như thế này thì đã nghĩ đến có thể xảy ra tình cảnh như lão bây giờ, Thái Duyệt không hề hoảng loạn, lão đã sớm có chuẩn bị. Trụ sở huấn luyện ở Ngô Sơn không đứng tên lão, về phần chỗ ở của lão, ngoại trừ một số đồ cổ mà hắn thu được một cách hợp pháp thì không có một cổ vật phi pháp nào. Lão đã để tất cả số cổ vật phi pháp ở biệt thự dưới chân núi, lão đã chuẩn bị khá chu toàn nên cũng không lo lắng cảnh sát sẽ tìm được manh mối gì ở nơi đó, bây giờ thì chuyện trở nên phiền phức, không biết cảnh sát có tìm được bức Lan Đình Tự giá trị liên thành được giấu ở Ngô Sơn không, Thái Duyệt cho là mình giấu rất bí mật, cảnh sát hẳn là sẽ không tìm được. Thái Duyệt thấy Mộ Văn đi tới, lão giả bộ như rất nghi hoặc, nhìn Mộ Văn, nói:
- Mộ tiểu thư, không ngờ là lại được gặp cô ở chỗ này!
Mộ Văn tay cầm cốc cà phê, đi đến trước mặt Thái Duyệt, cô đặt mông ngồi xuống đối diện với Thái Duyệt, cặp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài. Mộ Văn cũng không gấp, cô đưa cốc lên uống một ngụm cà phê trước, sau khi đặt cốc cà phê xuống bàn, Mộ Văn mới tươi cười nói:
- Giáo sư Thái, tôi nghĩ rằng chúng ta cũng không cần phải giấu diếm nữa, chắc chắn ông biết thân phận của tôi, bởi vì ông ra lệnh cho con gái nuôi của ông giết tôi, đương nhiên, giờ này tôi có thể đứng trước mặt ông toàn bộ là nhờ may mắn. Giáo sư Thái, tốt nhất là ông nên thành thật khai báo tất cả mọi chuyện, như vậy tốt cho ông, tốt cho tôi, tốt cho tất cả mọi người!
- Mộ tiểu thư, tôi thực sự không rõ rốt cuộc cô định nói điều gì, tôi chưa từng làm điều gì trái với pháp luật!
Thái Duyệt nói,
- Tôi là một công dân tốt sống và làm việc theo pháp luật!
- Ông còn dám nói ông là công dân tốt? Thật buồn cười!
Mộ Văn nghe được những lời này của Thái Duyệt, liền cười phá lên, cô ta đưa tay ra nắm lấy cẳm Thái Duyệt, nhìn vào mắt ông ta, nói:
- Giáo sư Thái, chúng tôi đã tìm được một lượng lớn cổ vật đã bị trộm trong phòng ông, ông chính là một tên trộm mộ, tôi cho ông biết, nếu như ông còn không chịu khai báo một cách thành thật…, ông chỉ có một con đường chết mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.