Mộ Văn là người chơi súng nhiều năm, nắm rõ các loại vũ khí như lòng bàn tay. Đặc công như cô, vũ khí chính là tính mạng thứ hai, sao có thể không hiểu rõ về súng ống được? Chỉ cần nhìn qua một cái, cô phát hiện ngay khẩu súng này không lắp đạn, Thái Tiểu Ngọc chỉ phô trương thanh thế mà thôi, thật ra trong lòng Thái Tiểu Ngọc trong không hề muốn giết Mộ Văn. Mộ Văn đưa khẩu súng lại cho Thái Tiểu Ngọc, cô thò tay vào trong túi áo, lấy một điếu thuốc lá ra, ném cho Tiểu Cửu, nói:
- Tiểu Cửu, hút thuốc đi, mặc kệ cậu có hút thuốc lá không, cậu vẫn phải nể mặt tôi hút điếu thuốc này!
Tiểu Cửu cất khẩu súng trong tay đi, bắt lấy điếu thuốc mà Mộ Văn ném tới, đưa lên miệng, cậu ta đi đến bên cạnh Thái Tiểu Ngọc, vừa định tựa vào thân xe giống Thái Tiểu Ngọc, Thái Tiểu Ngọc nhấc chân lên đá đít Tiểu Cửu một cái, mắng:
- Đồ xấu xa, ngay cả em mà anh cũng không tin, còn cầm súng chĩa vào đầu em nữa. Từ nay về sau anh đừng đi theo sau em nữa, bọn em đi tìm đàn ông, tránh để nhìn thấy anh rồi lại phát bực!
Tiểu Cửu bị Thái Tiểu Ngọc đá một cái, cậu ta chúi về phía trước hai bước, sau đó mới đứng vững, quay người lại đi đến trước mặt Thái Tiểu Ngọc, nhún vai, nói:
- Vậy em có thể lấy súng của anh kiểm tra xem!
Thái Tiểu Ngọc liền thò tay rút khẩu súng ở bên hông Tiểu Cửu ra, sau khi xem xét thì khẩu súng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525349/chuong-1414-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.