Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi nói đến đó thì lại nhét điếu thuốc vào trong miệng, không nói tiếp nữa. Nào có ai nói chuyện giống như Diệp Lăng Phi, nói gì cũng lấp lấp lửng lửng, nói được một vế rồi không nói tiếp nữa, khiến cho đám người Trần Nhất Phu, Trương Ngọc Bá bọn đều không hiểu Diệp Lăng Phi có chủ ý gì, hai người bọn họ nhìn nhau, đều không lý giải nổi. Trần Hiểu cũng không hiểu, hắn đã nhường nhịn nhiều lắm rồi, ăn nói khép nép xin lỗi Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại có vẻ muốn sinh sự tiếp. Trần Hiểu âm thầm cắn môi, xin lỗi lại một lần nữa:
- Diệp tiên sinh, tôi mong anh tha thứ cho tôi, tôi còn trẻ, có một số việc quả thực đã hơi quá đáng, tôi xin cam đoan từ nay về sau sẽ không để xảy ra những chuyện như vậy nữa!
Diệp Lăng Phi lại hút một hơi thuốc, chậm rãi nói:
- Tôi không nói đến chuyện đó, chuyện tối hôm qua đã kết thúc rồi. Tuy cậu đổ rượu lên đầu tôi nhưng tôi cũng đã trả đủ lại, chúng ta cả hai đều không ai thua thiệt ai, chuyện đó tất nhiên là xong rồi. Tôi muốn nói đến chuyện khác cơ, chuyện này lại có liên quan trực tiếp đến Trần đại công tử đó. Trần đại công tử, không biết cậu có thể cho tôi một lời giải thích khiến tôi thỏa mãn không?
Từ giọng điệu của Diệp Lăng Phi lúc nói chuyện mơ hồ có thể nghe ra được dường như trong lòng Diệp Lăng Phi còn đang rất bất mãn về chuyện gì đó. Trần Nhất Phu cũng sửng sốt, ông ta nhìn Trương Ngọc Bá, thấy Trương Ngọc Bá khẽ lắc đầu, dường như không biết chuyện này. Trần Nhất Phu không đợi con trai mình lên tiếng đã nói trước:
- Diệp tiên sinh, nếu như việc này thật sự có liên quan đến con trai tốt, đương nhiên tôi sẽ có câu trả lời làm anh thỏa mãn!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Đây chính là ông bảo tôi nói đấy nhé, vậy tôi không khách khí, tôi nói đây!
Diệp Lăng Phi dụi tắt điếu thuốc mới hút được vài hơi, ánh mắt nhìn về phía Trần Hiểu, nói:
- Vừa nãy tôi hỏi vệ sỹ của cậu đâu rồi, chuyện này cùng có liên quan trực tiếp đến anh ta, nhưng mà anh ta không ở đây thì thôi, người đứng sau bày ra chuyện này đương nhiên là cậu!
Trần Hiểu không hiểu Diệp Lăng Phi định nói cái gì, hắn lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu ý Diệp Lăng Phi. Trần Nhất Phu không nói gì, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Việc đã đến nước này, tôi cũng không cần phải vòng vo với các người nữa. Hôm đó, khi tôi và bằng hữu của tôi đang ngồi trên một chiếc taxi, không ngờ bị một số phần tử xã hội đen ở Hồng Kông bắt đi, à, lúc ấy trên xe không chỉ có tôi và bạn tôi, còn có một nhân viên cảnh sát Hồng Kông nữa. Đáng tiếc là viên cảnh sát Hồng Kông đó bây giờ đã chết, nói không chừng là bị đám xã hội đen đó giết chết!
Trần Nhất Phu nghe đến đó, trong lòng đã hiểu Diệp Lăng Phi muốn nói điều gì. Cao Dương đã từng trải qua những chuyện gì, Trần Nhất Phu tất nhiên là biết rõ. Diệp Lăng Phi nhắc tới xã hội đen, Trần Nhất Phu tất nhiên nghĩ tới Cao Dương, chắc hẳn Cao Dương vì giúp Trần Hiểu cướp lại cái bản ghi âm bằng chứng cứ, nhất định đã sử dụng thế lực hắc đạo. Trần Nhất Phu thầm nghĩ tay Diệp Lăng Phi này quả thật không đơn giản, mình nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Trần Nhất Phu thẫm nghĩ chắc Diệp Lăng Phi không có thể biết được đám người xã hội đen đó rốt cuộc là ai, mình không cần phải lo lắng gì. Chỉ là, những gì Diệp Lăng Phi nói sau đó lại khiến cho Trần Nhất Phu ý thức được lần này ông ta lại sai rồi.
- Tôi có một người bạn ở Hồng Kông, nghe bạn tôi nói, những người tập kích tôi hôm đó là thành viên của một bang phái ở Hồng Kông, cái gã đầu lĩnh của bọn chúng tên là cái gì ấy nhỉ, hình như là Tang Bưu, đúng, đúng là cái tên này. Trần đại công tử, đừng nói với tôi là cậu không biết người này nhé?
Diệp Lăng Phi cười ha hả nhìn Trần Hiểu, hắn đang chờ Trần Hiểu lên tiếng, Trần Hiểu lập tức mở miệng nói:
- Tôi không biết!
Trần Hiểu vừa mới nói đến đây, đã nghe Trần Nhất Phu cắt ngang:
- Diệp tiên sinh, anh đã nói xong đâu, tôi rất muốn biết sự việc tiếp theo như thế nào!
Trần Nhất Phu cố ý ngắt lời Trần Hiểu, trong lúc này, ông ta không muốn Trần Hiểu đứng đây nói lung tung, Trần Nhất Phu ý thức được Diệp Lăng Phi là một nhân vật rất khó đối phó, nếu như con trai mình nói lung tung gì đó, lại để cho Diệp Lăng Phi nắm được nhược điểm, vậy thì không tốt, chính bởi vậy, Trần Nhất Phu mới ngắt lời con trai mình, ông ta lại bảo Diệp Lăng Phi nói tiếp. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm mắng một câu cáo già, Diệp Lăng Phi nhìn ra được, Trương Ngọc Bá, Trần Nhất Phu, đều là những kẻ giảo hoạt, nếu như mình thực sự đấu với đám lão già thành tinh này thì đúng là đấu không lại. Chỉ là bây giờ Diệp Lăng Phi sẽ xử lý từng chuyện một, đầu tiên là phải diệt trừ những phần tử xã hội đen đã tập kích mình. Diệp Lăng Phi không phải là kẻ bị trêu chọc thì chỉ biết nín nhịn, người khác dám đánh hắn một chưởng, Diệp Lăng Phi sẽ trả lại một cước. Đây là phong cách xử sự của Diệp Lăng Phi từ trước đến giờ, đêm hôm đó, may mà Diệp Lăng Phi và Dã Thú kịp thời chạy thoát, nếu không thì bây giờ rất thể Diệp Lăng Phi và Dã Thú đang nằm trong bệnh viện rồi, Diệp Lăng Phi trong lòng bực bội, hắn đương nhiên muốn tìm cơ hội để phát tiết cơn giận này. Bởi thế, tuy Diệp Lăng Phi biết rõ hai lão cáo già này đều rất giảo hoạt, nhưng hắn vẫn quyết định đấu một trận với hai con cáo già này, nói không chừng mình còn có thể chiếm cứ thượng phong ấy chứ. Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, mở miệng đáp ứng:
- Trần chủ tịch, chuyện này ông có thể yên tâm, tôi đã nói, đương nhiên phải nói bằng hết!
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Trần Nhất Phu, nói:
- Tang Bưu muốn giết tôi và bạn tôi, lúc ấy hắn nói với tôi cái gì mà chứng cứ ghi âm của Trần đại công tử, nhưng mà tôi không nhớ rõ lắm, có thể là hắn ta đã nói như vậy, cũng có thể không phải, tôi không chắc lắm. Bởi vậy, tôi mới muốn xác nhận với Trần chủ tịch một lần, phải chăng Tang Bưu có quan hệ gì đó với ông?
- Tuyệt đối không có!
Trần Nhất Phu lập tức phủ nhận,
- Diệp tiên sinh, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa, tôi là người có danh vọng ở Hồng Kông, lại còn là nghị viên, anh bảo tại sao tôi lại có liên can đến xã hội đen được chứ. Hơn nữa tôi còn hêt sức ủng hộ tăng cường quản lý cưỡng chế xã hội đen ở Hồng Kông, chính là để đả kích những phần tử xã hội đen ở Hồng Kông. Tôi nghĩ nhất định trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, Diệp tiên sinh, chẳng phải anh vừa nói đó sao, anh không nghe rõ người đó nói gì, Trần gia chúng tôi không có bất kỳ quan hệ nào với xã hội đen cả!
- Vậy sao?
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi cảm thấy các vị không nên có quan hệ với xã hội đen, như Trần chủ tịch vừa mới nói đấy, ông là nghị viên, sẽ không giao du với đám xã hội đen, huống chi, gã đầu lĩnh hắc bang tên là Tang Bưu kia còn giết một viên cảnh sát. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không giao du với một tên đầu lĩnh xa hội đen như vậy, chỉ là, có thể ông không có quan hệ gì với hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là thuộc hạ của ông cũng không có chút quan hệ gì với đám xã hội đen, có lẽ ông còn chưa biết một số việc!
- Chuyện này....!
Trần Nhất Phu thoáng trầm ngâm, ông ta không tự chủ liếc nhìn con trai mình, Trần Nhất Phu sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Lăng Phi chứ. Diệp Lăng Phi đã nói rõ với Trần Nhất Phu, hắn đã biết hết tất cả mọi chuyên xảy ra, bây giờ, Diệp Lăng Phi đang đợi Trần Nhất Phu tỏ thái độ. Trần Nhất Phu suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy lần này phải phủi sạch hết mọi quan hệ, bởi vì chuyện này liên quan đến án mạng của một viên cảnh sát, tên Tang Bưu đó khó mà an toàn được. Trần Nhất Phu trong lòng đã chủ ý, liền nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, cũng có khả năng đó, dưới tay tôi có không ít người, tôi không thể để bọn họ có quan hệ với xã hội đen. Những lời anh nói đã nhắc nhở tôi, quả thực tôi phải điều tra nghiêm túc xem thuộc hạ có người nào giao du với xã hội đen không, nếu để cho tôi tra ra được, tôi nhất định sẽ sa thải bọn chúng!
- Chuyện đó là đương nhiên rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Tôi biết Trần chủ tịch là một người rất tuân thủ pháp luật, à, tôi còn nghe nói có người đã tìm được chứng cớ có thể chứng mình Tang Bưu là kẻ bị tình nghi đã sát hại viên cảnh sát đó. Trần chủ tịch, vừa nãy ông đã nói là mình rất căm hận xã hội đen, không biết ông với tư cách nghị viên, nghe được chuyện như vậy, ông có thể thông qua giới truyền thông hoặc là gọi điện thoại cho cảnh sát để biểu đạt sự căm hận của mình với hung thủ đã giết hại cảnh sát được không?
Diệp Lăng Phi quả thực là đang ép Trần Nhất Phu tự tay đưa Tang Bưu vào trong nhà giam, đương nhiên, Trần Nhất Phu cũng không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi có được những tin tức này từ đâu, chỉ là, trong lòng ông ta có thể khẳng định lần này không bảo vệ được Tang Bưu nữa rồi. Về phần Cao Dương, nếu có thể bảo vệ được, Trần Nhất Phu sẽ vẫn bảo vệ. Dù sao Cao Dương cũng là trợ thủ đắc lực của ông ta, những năm gần đây đã giúp ông ta không ít, ông ta không muốn mất viên trợ tá đắc lực này. Trần Nhất Phu khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện này tôi hiểu mà, Diệp tiên sinh, anh nhắc nhở rất đúng, tôi quả thực phải biểu lộ thái độ của mình!
Diệp Lăng Phi nghe vậy thì mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.