Chương trước
Chương sau
Những lời này của Trương Ngọc Bá không hề nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã nghĩ tới khả năng này rồi, hắn đã đặt chân đến Hồng Kông, chắc hẳn sẽ không dễ dàng rời khỏi Hồng Kông như vậy. Chỉ là, trong lòng Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy quá lo lắng, Bành Hiểu Lộ ở bên cạnh mình, cho dù phía Hồng Kông không muốn để mình rời khỏi chỗ này, Bành Hiểu Lộ sẽ giúp mình rời khỏi đây, Diệp Lăng Phi không cảm thấy bên Hồng Kông có đủ sức mạnh để công khai khiêu chiến với mình. Diệp Lăng Phi đã tính trước chuyện này, trái lại không hề lo lắng, nghe Trương Ngọc Bá nói vậy xong, Diệp Lăng Phi chỉ thản nhiên nói:
- Chuyện này đã nằm trong dự liệu của tôi rồi, tôi đã nghĩ tới kết quả chuyện này sẽ là như vậy!
Trương Ngọc Bá cầm lấy cái USB, nghe Diệp Lăng Phi nói hắn đã sớm nghĩ tới kết quả, Trương Ngọc Bá không tự chủ đánh giá lại Diệp Lăng Phi vài lần, ông ta Diệp Lăng Phi, nói:
- Xem ra tôi thực sự đã đánh giá cao chính mình rồi!
- Không phải vậy, chỉ có điều những người làm chính trị như các ông làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của đám tiểu nhân vật như tôi!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- À, đúng rồi, hôm qua tôi bị cảnh sát bắt, nói là tôi đã giết cái gã cảnh sát tên là gì ấy nhỉ, nhưng tôi có chút năng lực đặc biệt, để tôi dự đoán xem nhé, rất nhanh thôi, hung thủ thật sự sẽ bị cảnh sát tìm ra!
Trương Ngọc Bá bất động thanh sắc nhìn Diệp Lăng Phi, ông ta không nói gì, Diệp Lăng Phi lại rót cho mình một chén trà nữa, cười nói:
- Đây cũng chỉ là suy đoán vớ vẩn của tôi thôi, không có gì đâu!
Trương Ngọc Bá hướng ánh mắt sang phía Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, người bạn này của cháu xem ra rất có bản lĩnh đó nhỉ!
Trương Ngọc Bá nói câu này ý vị thâm trường, Bành Hiểu Lộ chỉ cười cười, cũng không trả lời. Lúc mới đầu Trương Ngọc Bá không để Diệp Lăng Phi vào mắt, Trương Ngọc Bá cho rằng, Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, không đáng để ông ta để tâm, nhưng sau khi trò chuyện một lúc với Diệp Lăng Phi, Trương Ngọc Bá đã có cái nhìn mới về Diệp Lăng Phi, bây giờ Trương Ngọc Bá cho rằng Diệp Lăng Phi là một kẻ không đơn giản. Khi Trần Nhất Phu và Trần Hiểu tới nơi, Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi đã nói chuyện với Trương Ngọc Bá một lúc, Trần Nhất Phu rất có phong thái của người đứng đầu, phong thái này của Trần Nhất Phu là nhờ nhiều năm lăn lộn và thành đạt ở cả thương trường và chính trường, đó là biểu hiện của sự tự tin. Ngược lại là con của ông Trần Hiểu thì tỏ vẻ còn hơi non, rõ ràng thiếu khuyết phong phạm của người đứng đầu, ít nhất trong thời gian ngắn sắp tới, Trần Hiểu không có năng lực đẻ bước vào tập đoàn của Trần Nhất Phu, trở thành chủ tịch mới, càng không có khả năng bước vào chính trường. Trần Hiểu bây giờ chỉ là một công tử nhà giàu miệng ngậm chìa khóa vàng mà thôi, còn chưa đủ năng lực để đảm đương việc lớn. Chuyện lần này, Trần Hiểu còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí Trần Hiểu còn không biết rốt cuộc người đánh hắn có địa vị thế nào. Trần Nhất Phu vừa đi vào, Trương Ngọc Bá lập tức đứng dậy hoan nghênh:
- Nhất Phu, ông đã tới, vừa nãy tôi và Hiểu Lộ còn nói tới ông, tôi nói ông sắp tới đây rồi!
Trương Ngọc Bá đi đến trước mặt Trần Nhất Phu, hai người bắt tay nhau, đây là một loại lợi ích, với tư cách là đối thủ trên chính trường, số lần hai người gặp nhau rất ít. Lần này, nếu như không phải là có chuyện muốn nhờ, Trần Nhất Phu sẽ không gặp Trương Ngọc Bá đâu. Trong lúc nói chuyện, Trương Ngọc Bá đưa USB cho Trần Nhất Phu, bổ sung thêm một câu:
- Nhất Phu, chuyện ông nhờ tôi đã làm được rồi!
Trần Nhất Phu cầm lấy cái USB, ông ta cười nói:
- Cảm ơn, tôi cũng thực hiện lời hứa của mình, đây coi như là lần đầu hợp tác của hai chúng ta, hai ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!
- Có vui vẻ hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết con ông mà nhìn thấy tôi nhất định sẽ không vui đâu!
Vốn ở đây không có chuyện của Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lại cứ muốn chõ mũi vào, hắn cướp lời:
- Ông là Trần Nhất Phu đúng không, tôi đã sớm nghe qua đại danh của ông rồi, à, hộ vệ Cao Dương của ông sao hôm nay lại không tới?
Trương Ngọc Bá thấy vậy thì nhíu mày, ông ta thật sự không ngờ cái tên Diệp Lăng Phi này lại lỗ mãng như vậy, không nhìn xem tình hình thế nào, cứ mở miệng nói lung tung. Trương Ngọc Bá nhìn Bành Hiểu Lộ, lại phát hiện Bành Hiểu Lộ không tỏ vẻ gì, dường như là không nghe thấy những gì Diệp Lăng Phi vừa mới nói. Trương Ngọc Bá quay sang phía Trần Nhất Phu, ông ta vừa định mở mồm giải thích vài câu, đã nghe thấy Trần Nhất Phu cười nói:
- Vị này chắc là Diệp tiên sinh đây, ngưỡng mộ đã lâu!
Trong lúc nói chuyện, Trần Nhất Phu chủ động đưa tay phải ra, định bắt tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thì ngược lại, căn bản không để ý đến Trần Nhất Phu, hắn nói:
- Tôi có một cái tật rất xấu, đó là không bắt tay với người mà tôi không ưa. Trần đại chủ tịch, tôi không muốn bắt tay ông!
Nếu như là người bình thường, bị Diệp Lăng Phi nói như vậy, chỉ sợ đã sớm nổi giận. Diệp Lăng Phi làm vậy quả không nể mặt người ta chút nào, nói như vậy ở chỗ này quả đúng là sỉ nhục Trần Nhất Phu. Chỉ là, Trần Nhất Phu vẫn nở nụ cười như cũ, dường như không vì mấy lời Diệp Lăng Phi nói mà tức giận, ông ta không hề tỏ ra lúng túng, trực tiếp rụt tay về, cười nói:
- Không ngờ Diệp tiên sinh còn có thói quen như vậy, nhưng mà điều này cũng không có gì, mỗi người đều có thói quen của riêng mình!
Trần Hiểu đi theo sau Trần Nhất Phu, vừa đi vào phòng trà, Trần Hiểu đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Trần Hiểu trong lòng rất hận Diệp Lăng Phi, nếu như không phải là cha hắn đang ở chỗ này, Trần Hiểu đã sớm xông tới giáo huấn Diệp Lăng Phi rồi. Đương nhiên, Trần Hiểu đánh không lại Diệp Lăng Phi, điểm này không cần hoài nghi đấy. Trương Ngọc Bá quay trở về chỗ ngồi của mình, nói:
- Mau ngồi đi, hôm nay tôi chọn địa điểm hẹn ở chỗ này, chủ yếu là vì tôi khá quen thuộc nơi này, quán trà này đều là người đáng tin cậy, sẽ không tiết lộ chuyện của chúng ta ra ngoài, càng không có khả năng để cho đám phóng viên báo đài biết rõ!
Điều mà chính khách lo lắng nhất là các phóng viên thông tin truyền thông, chính khách và những ngôi sao điện ảnh truyền hình rất giống nhau, đều là những người không thích bí ẩn đời tư bị tiết lộ, vì thế phóng viên tin tức thích nhất là liên hệ với những người này, càng thích đào sâu tìm hiểu về cuộc sống riêng của họ. Trần Nhất Phu khẽ gật đầu, nói:
- Như vậy là rất tốt!
Nói xong, Trần Nhất Phu hướng ánh mắt về phía nhân vật chính ngày hôm nay Bành Hiểu Lộ, mặc dù tối hôm qua Trần Hiểu có xô xát với Diệp Lăng Phi, nhưng ở trong mắt Trần Nhất Phu, Bành Hiểu Lộ mới là nhân vật quan trọng. Đây là suy nghĩ trong lòng Trần Nhất Phu, lần này ông ta tới cũng vì muốn gặp Bành Hiểu Lộ, về phần Diệp Lăng Phi, mặc dù Diệp Lăng Phi ít nhiều cũng có chút bối cảnh, nhưng Trần Nhất Phu lại không coi trọng Diệp Lăng Phi, không để hắn vào trong mắt. Trần Nhất Phu xin lỗi Bành Hiểu Lộ:
- Bành tiểu thư, tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đây đều là lỗi của con trai tôi, hôm nay, tôi dẫn Trần Hiểu tới để xin lỗi cô, hi vọng cô có thể tha thứ cho đứa còn không hiểu chuyện của tôi!
Bành Hiểu Lộ nghe xong, liếc nhìn Diệp Lăng Phi, giống như là đang muốn hỏi ý kiến Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ cầm chén trà lên, không nhing Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ lại quay sang phía Trần Nhất Phu, thản nhiên nói:
- Tôi chỉ biết là con trai ông đánh bạn của tôi, nơi này là Hồng Kông, tôi biết ông rất có thế lực ở Hồng Kông, chẳng qua là, Hồng Kông cũng là nơi có pháp luật, tôi nghĩ đánh người rõ ràng là sai trái!
Những lời này của Bành Hiểu Lộ khiến cho Trần Nhất Phu cảm thấy hơi khó hiểu, ông ta không biết rốt cuộc Bành Hiểu Lộ nói như vậy là có ý gì. Trần Nhất Phu trầm ngâm một lát, rồi nói với Trần Hiểu:
- Trần Hiểu, con đã nghe thấy chưa, người ta trách con đánh người trước mặt người khác, chuyện này do con gây ra, bây giờ con lập tức xin người ta tha lỗi đi, mau qua đây!
Trước khi đến đây, Trần Nhất Phu đã thương lượng trước với Trần Hiểu rồi, đây chẳng qua chỉ là diễn diễn kịch mà thôi, Trần Hiểu vội vàng đi đến trước mặt Bành Hiểu Lộ, trong lúc hắn đang định mở miệng, lại nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói:
- Chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi, muốn xin lỗi thì hãy xin lỗi bạn tôi ấy!
Người Trần Hiểu hận nhất chính là Diệp Lăng Phi, nhưng mà hắn không dám biểu lộ sự bất mãn của mình ở chỗ này, chỉ có thể nén giận, nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, xin lỗi anh, tôi biết chuyện tối hôm qua là tôi không đúng, tôi hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi!
Diệp Lăng Phi không để ý đến Trần Hiểu, hắn lấy thuốc lá ra, châm lửa hút. Trương Ngọc Bá là người hòa giải, thấy tình hình như vậy, Trương Ngọc Bá vội vàng nói:
- Tôi thấy tất cả chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, cũng không phải chuyện to tát gì cả, cái này gọi là không đánh nhau thì không biết nhau, nói không chừng từ nay về sau hai bên sẽ là bạn tốt ấy chứ!
- Tôi nghĩ chưa chắc!
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên thốt lên một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.