Chương trước
Chương sau
Mộ Văn vừa nói đến đây thì đột nhiên cô ý thức được là mình không nên nói như vậy, do đó Mộ Văn lập tức sửa lại:
- Diệp Lăng Phi, tôi cũng chỉ là đùa với anh thôi, có thể là nói để anh biết là làm sao tôi có thể có hứng thú mà nghe được?
- Nói để nghe cũng không có liên quan gì!
Diệp Lăng Phi bĩu môi biểu lộ tư thế coi thường Mộ Văn, Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi nói với cô trước tôi là một người mà yêu cầu của tôi rất là cao, nếu như cô kể không hay thì tôi sẽ không cười, ngược lại tôi còn coi thường cô nữa!
- Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ cười!
Ánh mắt của Mộ Văn nhìn vào trái cam mà Diệp Lăng Phi đang cầm trong tay, miệng cô ta khẽ nở một nụ cười xấu xa. Mộ Văn nhấc cái gối kê phía sau đầu cô ta lên một chút để mình tựa vào thoải mái hơn. Sau khi chỉnh gối Mộ Văn nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nghe rồi đấy, câu chuyện của tôi chỉ kể với người khác một lần, anh phải biết tôi lớn như vậy chính là dựa vào câu chuyện này để sống đấy, chỉ cần trong lòng không được vui thì đều nghĩ đến câu chuyện này, trong lòng tôi sẽ lập tức tốt lên. Diệp Lăng Phi bây giờ tôi sẽ kể câu chuyện này cho anh nghe!
Diệp Lăng Phi cầm trái cam trong tay, hắn bóc vỏ được một nửa. Diệp Lăng Phi vốn không để tâm đến những lời mà Mộ Văn vừa nói, hắn vẫn cứ từ từ bóc vỏ cam. Nhưng khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Mộ Văn nói cô ta dựa vào câu chuyện này mà sống thì Diệp Lăng Phi lập tức dừng tay hắn hỏi một câu lạnh lùng:
- Cô nói khoác cũng hay lắm, Mộ Văn, cô đừng làm tôi thất vọng đấy!
- Yên tâm đi, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu!
Mộ Văn nói,
- Diệp Lăng Phi, anh nghe rõ rồi đấy, câu chuyện này của tôi rất buồn cười!
Mộ Văn nói rồi nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nhìn vào trái cam đã được bóc vỏ gần hết Mộ Văn mới nói:
- Có một người đi đến sở thú để xem các con thú, khi anh ta vừa đi đến lồng sắt nhốt một con khỉ thì phát hiện con khỉ đang nhét trái cam vào trong cái mông, do đó người này cảm thấy rất kỳ lạ mới hỏi người quản lý “Thế này là sao vậy?”
Mộ Văn vừa nói đến đây thì nghe Diệp Lăng Phi nói một câu rất thản nhiên:
- Mộ Văn, sao cô lại lấy câu chuyện của con nít mà lừa tôi, câu chuyện cười này tôi đã nghe qua rồi, à, tôi hiểu rồi cô vì thấy tôi ăn cam nên cố ý muốn mắng tôi là con khỉ chứ gì, thật là không thú vị gì cả. Được rồi, tôi kể phần sau câu chuyện giúp cô luôn nhé, người quản lý đó giải thích là vì lần trước sư tử khi ăn một trái cam thì trái cam vào trong bụng không ra nữa nên nó mới đem trái cam đó nhét vào trong mông, Mộ Văn, cô còn muốn cười à, chẳng thú vị tí nào cả!
Diệp Lăng Phi lấy trái cam từ trong miệng ra và nhìn Mộ Văn rồi nói:
- Mộ Văn không ngờ cô lại rất có tâm nhãn, đã biết tính toán như thế, ừ, rất tốt, rất tốt, xem ra cuối cùng tôi đã tìm được đối thủ. Nhưng Mộ Văn cô phải biết con người tôi coi trọng nói không lại thì đánh, khi nãy tôi nói không lại cô nhưng không có nghĩ là tôi không đánh lại cô, à bây giờ cô là một con gà mái bị thương, xem bộ dạng vẫn rất mạnh nhưng kỳ thực lại không kham nổi, xem tôi làm sao mà để con gà mái bị thương như cô biết thế nào là đẻ trứng…!
- Đẻ trứng?
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì cô vốn không hiểu, khi Mộ Văn đang ngạc nhiên thì trong tay Diệp Lăng Phi cầm trái cam để sau gáy, hắn định đem trái cam nhét vào trong phần dưới của Mộ Văn, Mộ Văn lúc này mới hiểu ra, cô vừa tức vừa thẹn, trong lòng thầm nghĩ Diệp Lăng Phi làm như vậy quả thực là vô sỉ đến mức cực điểm. Chuyện như vậy Diệp Lăng Phi cũng dám làm. Phải biết rằng người đàn ông bình thường không bao giờ làm những chuyện này, có thể nói là có tặc tâm nhưng không có tăch đảm, Mộ Văn là phụ nữ mà còn đang bị thương, Diệp Lăng Phi có thể không quan tâm đến điều này mà lấy trái cam nhét vào phần dưới của Mộ Văn. Diệp Lăng Phi đối mặt với Mộ Văn bị thương, Diệp Lăng Phi mà có ý cháy nhà hôi của, muốn nhét trái cam vào hạ thân Mộ Văn thì hành vi này thật là quá hèn mọn.
Ngay lúc Mộ Văn muốn phản kháng thì từ ngoài cửa truyền lại giọng nói của một phụ nữ:
- Tôi không quấy rầy hai người chứ?
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng nói của người phụ nữ này thì hắn vội dừng tay lại, cầm trái cam trong tay và xoay người lại cười nói:
- Thì ra là Hiểu Lộ à, khi nãy anh còn định hỏi em khi nào mới có thể đến được, không ngờ em lại đến nhanh như vậy, đúng lúc anh đang bóc vỏ cam, Hiểu Lộ, em có muốn ăn một chút không?
Diệp Lăng Phi nói rồi đem trái cam hắn vừa định nhét vào người Mộ Văn đi đến cửa đưa cho Bành Hiểu Lộ.
Bành Hiểu Lộ lại không phải là vừa mới đến đây khi nãy, cô đứng ở cửa đã được một lúc rồi, khi cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi định đem trái cam nhét vào trong người Mộ Văn thì Bành Hiểu Lộ tỏ vẻ có hơi ghen. Đừng thấy Bành Hiểu Lộ không phải là vợ của Diệp Lăng Phi nhưng trong lòng Bành Hiểu Lộ cũng xem Diệp Lăng Phi là bạn trai. Nếu Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi làm loạn với người con gái khác thì trong lòng Bành Hiểu Lộ vẫn cảm thấy không vui, đây chính là ghen đấy.
Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đem trái cam đến thì cô nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại nhìn Mộ Văn đang nằm trên giường, cô xoay người xem bộ dạng giống như định đi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn tư thế đó thì vội đưa tay ra một tay hắn cầm lấy cánh tay Bành Hiểu Lộ và nói:
- Hiểu Lộ, em sao thế, sao vừa đến rồi lại đi?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô dừng bước xoay người lại và nói:
- Ai nói em muốn đi, khi nãy em vừa nhớ ra em không mang theo trái cây, đi thăm bệnh nhân không phải là cần mang theo trái cây sao? Bây giờ em đi mua!
Bành Hiểu Lộ nói câu này thì Diệp Lăng Phi lập tức nói:
- Hiểu Lộ, em không cần mua trái cây gì nữa, khi anh đến không mua trái cây, em nhìn đi, anh vẫn đang ăn trái cây đây này, khi nãy anh đã ăn một trái táo to, bây giờ nếu đi mua trái cây há chẳng phải anh cũng phải đi mua sao, như vậy không được!
Diệp Lăng Phi cầm lấy cánh tay Bành Hiểu Lộ không chịu buông, hắn kéo cánh tay Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ khi nãy đâu có muốn đi mua trái cây gì đâu, cô chỉ thấy Diệp Lăng Phi thân thiết với Mộ Văn như vậy nên trong lòng có chút ghen tị. Những lời nói khi nãy chỉ là đang tức nên tìm cớ thôi. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái đúng lúc Diệp Lăng Phi đang nhìn cô. Bành Hiểu Lộ cũng không phải kẻ ngốc, sao mà không thấy được ý tứ của Diệp Lăng Phi. Trong lòng cô thầm mắng tên này thật là giảo hoạt rõ ràng thấy mình khi nãy muốn bỏ đi lại giả vờ không biết, còn nói với mình một đống chuyện chẳng qua là đã đến nước này nếu Bành Hiểu Lộ kiên quyết đi thì có chút không nói được, Bành Hiểu Lộ đánh nói:
- Được rồi, em không đi mua trái cây nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì hắn nhìn Bành Hiểu Lộ và cười nói:
- Hiểu Lộ, em như vậy là đúng đấy, nào, anh giới thiệu với em một chút!
Diệp Lăng Phi nói rồi nắm tay Bành Hiểu Lộ hắn kéo Bành Hiểu Lộ đến bên giường Mộ Vă, Mộ Văn đã nhìn thấy qua Bành Hiểu Lộ rồi nhưng chỉ là cô ta vốn không biết thân phận của Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ là cháu gái của Bành Nguyên. Chuyện này vốn không phải ai cũng biết, đặc biệt là Mộ Văn luôn thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài, lần này là vì chuyện của Khoa Nhung Hỏa Diễm, Mộ Văn mới về nước thực hiện nhiệm vụ này. Trong mắt của Mộ Văn Bành Hiểu Lộ là một người phụ nữ rất có sức hút, loại sức hút này đến từ cá tính trên người của Bành Hiểu Lộ mà không phải ai cũng có. Bành Hiểu Lộ ở trong quân đội, tuy nói là đã rời khỏi bộ đội đặc chủng đến Vọng Hải nhưng Bành Hiểu Lộ vẫn là người của quân đội, nhất cử nhất động của cô đều theo tiêu chuẩn của quân đội mà chấp hành, đương nhiên, trừ khi tiếp xúc với Diệp Lăng Phi còn những lúc khác thì làm cũng rất tốt.
Mộ Văn vẫn chưa nói mà Bành Hiểu Lộ nói trước, Bành Hiểu Lộ đứng trước mặt Mộ Văn, ánh mắt cô nhìn vào mặt Mộ Văn và nói:
- Chúng ta gặp nhau rồi, hình như là lúc ở Bắc Kinh!
Bành Hiểu Lộ vừa nói câu nói này thì không cần Mộ Văn nói Diệp Lăng Phi đã ngạc nhiên. Diệp Lăng Phi không ngờ Mộ Văn và Bành Hiểu Lộ lại gặp nhau ở Bắc Kinh, Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ thì biết sao lại như vậy rồi.
Mộ Văn cũng nhìn Bành Hiểu Lộ, cô ta cũng biết chuyện rốt cuộc là thế nào rồi. Theo Mộ Văn, Bành Hiểu Lộ nói đã gặp nhau ở Bắc Kinh nhưng Mộ Văn lại không thể nào nhớ cô ta và Bành Hiểu Lộ đã gặp nhau vào lúc nào. Người con gái như Bành Hiểu Lộ, nếu nói trước đây Mộ Văn và Bành Hiểu Lộ gặp nhau thì Mộ Văn nhất định sẽ có ấn tượng nhưng Mộ Văn lúc này trong đầu lại không có chút gì nhớ lại cô ta và Bành Hiểu Lộ gặp nhau khi nào.
Bành Hiểu Lộ nhìn ánh mắt Mộ Văn đang mơ mơ hồ hồ thì cô cười nhẹ nhàng và nói:
- Mộ Văn có phải không, sở dĩ tôi biết cô là vì cô thuộc nhóm đặc công được kỳ vọng rất cao, danh hiệu đặc công của các cô là “Lưỡi đao của tương lai”, là một kế hoạch. Còn rốt cuộc kế hoạch như thế nào thì tôi nghĩ tôi không tiện nói sâu xa, tóm lại theo tôi thấy kế hoạch này hiện nay có chút thất bại, biểu hiện của cô và đồng sự Hoàng Việt kia làm người ta rất thất vọng. Mộ Văn, tôi kiến nghị sau khi cô trở về Bắc Kinh thì tạm thời đừng rời khỏi đó, cô có rất nhiều chỗ cần phải thay đổi, quan trọng nhất là…!
Bành Hiểu Lộ nói đến đây thì nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi vừa thấy Bành Hiểu Lộ nhìn mình thì hắn nhìn Bành Hiểu Lộ và xua xua tay tỏ ý không liên quan đến mình, đây là phản ứng tức thời của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm thấy câu nói phía sau của Bành Hiểu Lộ có vẻ như dính dáng đến mình.
Qủa nhiên Diệp Lăng Phi thực sự đã đoán trúng, sau khi Bành Hiểu Lộ nhìn Mộ Văn thì cô nói:
- Điểm quan trọng nhất là cô là đặc công thì nên biết rõ khi tiếp xúc với người đàn ông có máu tanh của sói như Diệp Lăng Phi thì nhất định phải cẩn thận, nhất định đừng có nhiều tình cảm với người đàn ông như vậy, nếu không người đàn ông này sẽ xé xác cô như con sói xé thịt một con mồi đấy!
Mộ Văn đối với những câu nói phía sau của Bành Hiểu Lộ có vẻ như không hiểu lắm, cô ta không hiểu Bành Hiểu Lộ nói xé xác như xé con mồi là có ý gì nhưng hứng thú lúc này của Mộ Văn không phải là ở đây, cô vốn không muốn làm rõ những câu nói khi nãy của Bành Hiểu Lộ, bây giờ cô chỉ muốn biết từ ngữ khi nãy Bành Hiểu Lộ nói cái gì là “ Lưỡi đao trong tương lai”, dường như Bành Hiểu Lộ biết kế hoạch này, Mộ Văn lần đầu tiên nghe thấy có người nói kế hoạch này. Trước đây cô vốn không biết kế hoạch này, chỉ biết cô và Mộ Thiên Dương cùng những người khác là những đứa trẻ bị bỏ rơi, hoặc là những đứa trẻ bị tổn thương, bọn họ được một người nào đó cứu rồi được sắp xếp ở trong một cơ cấu đặc thù, bọn họ được huấn luyện trong đó, tất cả đều là bọn họ tự nguyện, cho đến bây giờ Mộ Văn vẫn cho rằng nếu lúc đầu mình không vào cơ cấu đặc thù đó thì có lẽ cô ta sớm đã chết rồi, hoặc có lẽ cô ta sẽ giống như những cô gái khác bị đàn ông tàn phá, còn nhỏ tuổi đã trở thành vật phát tiết của đàn ông. May mắn là cô không trở thành những người con gái như vậy.
Bây giờ cô là một người con gái có thể khiến đàn ông khuất phục, chính là khi Mộ Văn cảm thấy tất cả đều thỏa mãn, thì cô lại biết đến cụm từ “ Lưỡi đao trong tương lai” từ miệng Bành Hiểu Lộ, lúc này Mộ Văn muốn biết rõ rốt cuộc “ Lưỡi đao trong tương lai” là kế hoạch như thế nào… 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.