Chương trước
Chương sau
Khi Minako đưa thức ăn lên thì Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hồng Sâm một cái và trong nháy mắt trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi khó chịu, hắn tin rằng Chu Hồng Sâm đã thực sự thay đổi rồi.
Trước đây đối với phụ nữa Chu Hồng Sâm vốn tỏ ra không có hứng thú, thậm chí khi ông gặp những người phụ nữ xinh đẹp thì đôi mắt ông bình thường như nước vậy, nhưng lúc này khi Chu Hồng Sâm nhìn thấy phụ nữ thì trong mắt lại ánh lên một tia sáng, tia sáng đó giống như đang đánh giá vẻ đẹp của người phụ nữ đó vậy.
Diệp Lăng Phi thở dài trong lòng, đương nhiên, hắn không biểu hiện ra ngoài, sau khi Minako đặt nồi thức ăn xuống thì Diệp Lăng Phi nhìn Minako và hỏi:
- Minako, Suzu Yamakawa sao vẫn chưa ra ăn cơm?
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô đứng lên và nói:
- Yamakawa tiểu thư sẽ ra ngay đấy ạ!
- Minako, bảo Suzu Yamakawa ra đây nhanh lên, bụng tôi đói sắp chết rồi đây, cô nói với Suzu Yamakawa như vậy đi, nếu cô ấy không ra thì tôi sẽ vào đó ăn luôn cô ấy đấy!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này thì Minako ngạc nhiên rồi lập tức khẽ cười, cô gật gật đầu và xoay người đi vào bếp. Diệp Lăng Phi lại nhìn Chu Hồng Sâm và nói:
- Bố vợ, bố định ở lại Vọng Hải bao lâu vậy?
- Sáng sớm ngày mai bố phải rời khỏi Vọng Hải rồi!
Chu Hồng Sâm rời mắt khỏi Minako và nhìn sang Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì hắn nói:
- Bố vợ, có phải là gấp gáp quá không, hôm nay ở lại một đêm đi?
- Không có cách nào cả, công việc ở tỉnh đó nhiều quá con à!
Chu Hồng Sâm lắc đầu tỏ ra như bất đắc dĩ hắn nói:
- Bố cũng không muốn đi nhanh như vậy, nhưng chuyện này bố cũng không có cách nào cả!
- Nói cũng đúng!
Diệp Lăng Phi không nói gì nữa, gật gật đầu rồi nói tiếp:
- Bố vợ, việc ở tỉnh đó có lẽ là nhiều quá, bố vợ không thoát khỏi công việc được nhỉ!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nhìn Chu Hân Mính đang ngồi cạnh mình một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Sau khi Suzu Yamakawa làm xong thức ăn và mang lên thì trong tay Chu Hồng Sâm cầm đũa rồi không ngừng khen món ăn mà Suzu Yamakawa nấu và nói:
- Đúng là người tài, tôi không ngờ rằng có thể ăn món ăn chính thống của Nhật Bản ở đây được!
- Bố vợ, nếu bố thích thì chi bằng ở lại đây mấy ngày đi!
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hồng Sâm và cười nói:
- Suzu Yamakawa đã ở nhà con một thời gian rồi, nếu bố thích tay nghề nấu ăn của cô ấy thì chi bằng để Suzu Yamakawa ngày ngày nấu ăn vậy!
Chu Hồng Sâm cười và lắc đầu, trong tay ông vẫn cầm đũa, ông nói:
- Tiểu Diệp, bố đã nói rồi, bố muốn ở lại đây lắm chứ, nhưng công việc bên đó nhiều quá thực sự là quá nhiều, bố không thể không về giải quyết được!
- Bố vợ, con cũng chỉ là tiện miệng mà đùa chút thôi. Con biết bố là người rất bận rộn, bố đâu có thời gian mà ở lại thành phố Vọng Hải chứ!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì tay hắn cầm đũa lên và gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong miệng, hắn nhai và nuốt rất nhanh, ánh mắt vẫn nhìn Chu Hồng Sâm, rồi hắn nói một cách hời hợt:
- Hai ngày nữa con dự định sẽ đến tỉnh đó!
- Tiểu Diệp, con muốn đi tỉnh đó à?
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ông hơi sửng người, tay cầm đũa vốn định gắp thức ăn nhưng khi nghe như vậy thì ông dừng lại và tay phải nắm đũa để giữa không trung mà không hạ xuống, Chu Hồng Sâm nhìn Diệp Lăng Phi và ông thấy khó hiểu, ông hỏi:
- Tiểu Diệp, con đi tỉnh đó để làm gì vậy?
- Không có gì, chỉ là đi dạo mà thôi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Con nghe nói ở tỉnh đso có rất nhiều công ty bất động sản đang buôn bán bất động sản ở Vọng Hải, bà chủ của công ty bất động sản đó lại là phụ nữ, con định đi đến đó xem xem bà ta rốt cuộc là nhân vật nào, bố vợ, con nghe nói công ty bất động sản lúc trước đã vi phạm quy định ở Vọng Hải, à, bố thấy con không, cứ nói mãi mà quên là đang ăn cơm. Bố vợ, không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm thôi, xem ra món ăn hôm nay thật là ngon đấy, con phải ăn nhiều một chút mới được!
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa mà chuyên tâm vào ăn cơm, nhưng Chu Hồng Sâm lại không nhẹ nhõm như Diệp Lăng Phi, ông chau mày, tay đang để giữa không trung thì rụt lại. Mãi cho đến khi mẹ của Chu Hân Mính động vào cánh tay của ông thì Chu Hồng Sâm mới biết là tay mình đang để giữa không trung, ông vội vàng gắp thức ăn đặt vào trong chén mình. Nhưng Chu Hồng Sâm lại không để ý đến món ăn nữa, trong tay ông cầm đũa lặng lẽ cúi đầu dường như đang nghĩ chuyện gì đó.
Tất cả chuyện này đều nằm trong tầm mắt của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn cơm. Hắn là người đầu tiên ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng ăn, miệng thì ngân nga ca hát, hắn mở tủ lạnh trong nhà bếp lấy ra hai chai bia, hắn cầm bia đi ra biệt thự.
Diệp Lăng Phi cầm bia đi đến bên hồ bơi, hắn đặt bia ở trên chiếc bàn bên cạnh hồ bơi, hắn tự mở bia và uống.
Diệp Lăng Phi vẫn chưa uống được ngụm nào thì thấy Chu Hồng Sâm ở trong biệt thự đi ra. Diệp Lăng Phi trên mặt nở nụ cười, hắn biết Chu Hồng Sâm nhất định sẽ không yên tâm mà ăn cơm. Sau khi nghe được những lời khi nãy mình vừa nói thì Chu Hồng Sâm làm sao mà có thể yên tâm ăn cơm được, Chu Hồng Sâm nhất định sẽ ra tìm mình. Diệp Lăng Phi không đợi Chu Hồng Sâm nói nên hắn nói trước:
- Bố vợ, sao bố ăn cơm xong nhanh như vậy?
- Tiểu Diệp, con cũng ăn xong rồi sao?
Chu Hồng Sâm đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn ngồi bên cạnh ghế Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm chai bia đặt trên bàn đưa cho Chu Hồng Sâm và nói:
- Bố vợ, con đã đoán bố sẽ ra đây tìm con mà, cho nên con đã chuẩn bị cho bố một chai bia rồi đây!
- Tiểu Diệp, sao con biết bố sẽ ra đây tìm con?
Chu Hồng Sâm vốn không mang bia ra đây, ông nhìn Diệp Lăng Phi. Lúc này ánh mắt Chu Hồng Sâm đang chất chứa một nỗi lo lắng, tuy Chu Hồng Sâm không muốn cho Diệp Lăng Phi thấy điều đó nhưng Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn ra rồi, sớm đã thấy được nỗi lo lắng trong lòng Chu Hồng Sâm.
Diệp Lăng Phi khi nghe thấy Chu Hồng Sâm nói những lời nay thì hắn không lập tức đáp trả ngay mà hắn cầm chai bia uống một ngụm rồi dùng tay lau bọt dính trên mép, rồi ngay sau đó Diệp Lăng Phi đặt chai bia trở lại trên bàn, hắn bắt chéo chân và nhìn Chu Hồng Sâm, hắn vốn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Chu Hồng Sâm mà lại hỏi ngược lại:
- Bố vợ, bố đang lo lắng điều gì vậy?
- Bố đang lo lắng gì vậy?
- Bố có lo lắng gì đâu!
Chu Hồng Sâm tỏ ra rất tự nhiên nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy kỳ lạ, không biết vì sao khi ông nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi thì trong lòng Chu Hồng Sâm lại bồn chồn lo lắng. Ông không phải là một người bình thường, ông là thị trưởng của một tỉnh, trước đây là bí thư thành ủy của Vọng Hải, theo đó mà nói thì ông là người có thể hô mưa gọi gió, ông sẽ không lo lắng khi đứng trước mặt một người trẻ tuổi lại không làm trong quan trường như ông, hơn nữa Diệp Lăng Phi là con rể ông thì có gì mà lo lắng. Nhưng Chu Hồng Sâm trong lòng lại có chút bất an. Chu Hồng Sâm không biết vì sao lại như vậy, trong ánh mắt Diệp Lăng Phi phản phất một cái gì đó có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Trong lòng Chu Hồng Sâm cảm thấy rất bất an, ông tiện tay lấy chai bia ở trên bàn định uống một ngụm thì Diệp Lăng Phi nói:
- Bố vợ, đó là chai bia của con mà, bố uống nhầm chai rồi!
- À, bố không chú ý!
Chu Hồng Sâm vội vàng buông tay ra, cầm lấy chai bia kia đưa lên miệng uống một hơi rồi Chu Hồng Sâm lại đặt chai bia trở lại trên bàn, ông nói:
- Tiểu Diệp, bố có lo lắng gì đâu, bố nghĩ là con nhầm rồi!
- Con không nhầm đâu!
Diệp Lăng Phi cười cười, mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Chu Hồng Sâm, hắn khẽ nói:
- Bố vợ, bố đoán xem con thấy gì trong mắt bố?
- Con nhìn thấy gì?
Chu Hồng Sâm mở mắt một cách vô thức, trong lòng Chu Hồng Sâm lại bất an. Có lẽ là vì khi nãy trong phòng ăn Diệp Lăng Phi đã nói những lời khiến Chu Hồng Sâm lo lắng, Chu Hồng Sâm không biết Diệp Lăng Phi đã biết được bao nhiêu. Ông tự cho rằng mình làm việc gì cũng đều rất cẩn thận, không dễ gì mà để cho người khác nắm gáy, năm đó ở Vọng Hải, Chu Hồng Sâm gọi gió là có gió, hô mưa mưa về, nhưng trong lòng Chu Hồng Sâm lại biết rất rõ, sỡ dĩ ông có thể làm được như vậy là chủ yếu nhờ vào mối quan hệ của Diệp Lăng Phi. Lúc đầu, khi Diệp Lăng Phi chưa phải là con rể của ông thì Diệp Lăng Phi đã giúp đỡ ông rất nhiều, nếu không có Diệp Lăng Phi thì có lẽ bây giờ ông đã ở trong tù rồi. Thế lực của Diệp Lăng Phi đã giúp đỡ ông, Diệp Lăng Phi không đơn giản, không phải là người bình thường, cho đến bây giờ còn không biết sau lưng Diệp Lăng Phi là ai. Chu Hồng Sâm biết Diệp Lăng Phi là một người không thể trêu vào được. Sau khi Diệp Lăng Phi trở thành con rể của ông thì trong lòng Chu Hồng Sâm rất nhẹ nhõm, biết là mình đã có một chỗ dựa rất vững chắc. Nhưng sau khi đến tỉnh đó Chu Hồng Sâm đã thay đổ, chuyện xảy ra ở tỉnh đó đã khiến cho Chu Hồng Sâm khi đứng trước Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy có một áp lực. Áp lực này đến từ Tưởng Khải Lâm. Hay nói cách khác bí thư thành ủy của tỉnh đó Tưởng Khải Lâm đã khiến cho Chu Hồng Sâm biết được giữa Diệp Lăng Phi và Tưởng Khải Lâm ông phải chọn một người, chỉ một người thôi. Tưởng Khải Lâm cũng thấy được điều đó, nhưng thế giới này vốn dĩ có rất nhiều chuyện không thể muốn chọn là chọn được, Chu Hồng Sâm cũng không biết chọn thế nào, ông ở tỉnh đó đã trải qua rất nhiều chuyện, càng không muốn phải chọn, ông và Tưởng Khải Lâm đã giữ mối quan hệ thân thiết, tất cả đều là sớm xác định rồi, Chu Hồng Sâm muốn đổi thì cũng không đổi được.
Chu Hồng Sâm cho rằng nếu mình không thể thay đổi thì mình chỉ có thể đi tiếp. Nhưng bây giờ đối mặt với Diệp Lăng Phi cũng chính là con rể của hắn, Chu Hồng Sâm lại cảm thấy giọng điệu của Diệp Lăng Phi dường như là bề trên của ông vậy, đang chất vấn ông.
Chu Hồng Sâm uống một ngụm bia rồi đặt chai bia lên bàn và nói:
- Tiểu Diệp, rốt cuộc là con có ý gì, ta là bố vợ con, con gái của ta là vợ của con, khi con nói chuyện với ta lẽ nào cũng dùng giọng điệu đó à? Cho dù bên ngoài con là gì đi nữa nhưng ở trong nhà con phải tôn trọng ta, ta không thích đánh đố, càng không thích người ta chất vấn ta như vậy!
Diệp Lăng Phi đối với sự thay đổi đột ngột của Chu Hồng Sâm dường như cũng không có bất ngờ gì, hắn cười nói:
- Bố vợ, sao bố lại như vậy, đột nhiên lại thay đổi như vậy, lẽ nào giữa chúng ta không cần giữ mối quan hệ thân thiết nữa à? Bố vợ, con hy vọng bố có thể hiểu chuyện này, con và bố không phải là kẻ thù, thậm chí hiện nay, quan hệ giữa chúng ta con rất hòa hợp. Chính vì như vậy con mới nói cho bố vợ biết, bố vợ, bố có biết không, nếu bố không phải là bố vợ con thì những lời khi nãy bố nói ra thì bố đã bay ra khỏi đây rồi. Con không phải là người thích người khác uy hiếp mình, mà bố thì sao, bố như vậy à?
Diệp Lăng Phi nói ra những lời này không hề khách khí, kỳ thực Diệp Lăng Phi khi nãy ăn cơm đã không thích Chu Hồng Sâm. Khi đó Chu Hồng Sâm nhìn Diệp Lăng Phi mấy lần mà không hiểu gì cả. Chu Hồng Sâm biết tính cách của Diệp Lăng Phi, lần này Diệp Lăng Phi nổi giận kỳ thực lúc này Diệp Lăng Phi đang rất giận, thái độ của hắn đối với Chu Hồng Sâm rất bất mãn, theo Diệp Lăng Phi thấy thì Chu Hồng Sâm dường như không xem hắn là người nhà. Chuyện gì cũng giấu diếm cả, hơn nữa khi ăn cơm Chu Hồng Sâm cứ muốn biểu hiện thân phận mình. Trong lòng Diệp Lăng Phi rất không vui, nhưng Diệp Lăng Phi vốn không biểu hiện ra ngoài bởi vì Chu Hồng Sâm là bố vợ của hắn.
Bây giờ nghe Chu Hồng Sâm dùng giọng điệu này nói với hắn thì nhân cơ hội này Diệp Lăng Phi trút hết những bất mãn trong lòng ra. Diệp Lăng Phi sau khi nói xong thì cầm chai bia mà hắn vẫn chưa uống xong đưa lên miệng uống cạn một hơi rồi Diệp Lăng Phi ném chai bia xuống đất. Khi đó nghe một tiếng vỡ to. Chai bia rơi trên nền đất nên phát ra một âm thanh lớn, âm thanh này khiến cho cả người Chu Hồng Sâm khẽ run lên.
Diệp Lăng Phi lại xoay mặt sang Chu Hồng Sâm và nói:
- Con biết những chuyện này, con vốn chỉ cho bố một vài ý kiến, nếu bố cho rằng thái độ của con không tốt thì con không cần phải nói với bố nữa, con biết bố ở tỉnh đó đã rất thân với Tưởng Khải Lâm rồi, con chỉ nhắc bố một câu thôi, Tưởng Khải Lâm, con người này không phải là người bạn tâm giao đâu, càng không cùng hội với bố được. Ngộ nhỡ có một ngày xảy ra chuyện gì thì bố sẽ bị đẩy ra, giống như Vu Chấn lúc trước vậy. Sau lưng Tưởng Khải Lâm là Tưởng gia. Còn bố thì sau lưng bố là ai? Chuyện ở chốn quan trường con có thể không hiểu nhưng con lại biết tính quan trọng của lợi ích đấy. Bố vợ, con nói đến đây bố muốn nghe thì nghe còn không muốn nghe thì con không nói nữa!
Diệp Lăng Phi nói xong thì đứng dậy. Chu Hồng Sâm nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Phi thì vội nói:
- Tiểu Diệp, khi nãy bố nói hơi quá lời cũng bởi vì gần đây áp lực công việc của bố quá lớn không có cách nào, Tiểu Diệp, con là con rể của bố, mối quan hệ giữa chúng ta đương nhiên là thân thiết rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì mông của hắn đã rời khỏi chỗ ngồi nhưng Diệp Lăng Phi lại ngồi xuống ghế. Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hồng Sâm và nói:
- Bố vợ, con còn cho rằng bố không nhớ chuyện này chứ, khi nãy những điều con nói chỉ là muốn nói với bố vợ là con sẽ không coi bố là kẻ thù mà con sẽ giúp bố. Sở dĩ trong bàn ăn con nói những lời dó là con muốn nhắc nhở bố, bây giờ bố ở tỉnh đó đang gặp nguy hiểm đấy, bất luận là lời đồn có thật hay không, người nhà của bố cũng không ở tỉnh đó, điều này sẽ tạo cho người khác cơ hội, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của bố vợ nữa đấy. Bố vợ, cho dù bố ở tỉnh đó có chuyện gì đi nữa, cho dù bố ở đó có người phụ nữ nào đi nữa thì con chỉ muốn nhắc với bố là để mẹ đến đó là rất đúng, thậm chí có thể khiến cho những lời đồn ấy lắng xuống, đây mới là điều quan trọng!
Chu Hồng Sâm lặng im không nói gì, hai tay ông cầm chai bia có vẻ như đang có tâm sự, Diệp Lăng Phi không nói gì nữa. Hắn móc trên người ra một điếu thuốc rồi đưa cho Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi cũng cầm một điếu rồi nhét vào trong miệng. Lúc nà Chu Hồng Sâm mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi, ông nói:
- Tiểu Diệp, bố có rất nhiều việc, ai da, bố không biết phải nói sao nữa, tóm lại bố chỉ muốn nói bố làm thị trưởng thật sự không tốt lắm!
- Chuyện này đương nhiên là bố biết rồi!
Sau khi Diệp Lăng Phi mồi lửa châm thuốc cho Chu Hồng Sâm thì hắn lại mồi thuốc cho mình, khi hút một hơi thì Diệp Lăng Phi lôi điếu thuốc ra khỏi miệng và nói:
- Bố vợ, con muốn nói một điều là nếu bố thiếu tiền thì có thể nói với con, con không dám khoa trương nhưng chí ít cũng đủ để đáp ứng nhu cầu tiêu xài của bố, cứ cho là bố không phải là thị trưởng thì bố cũng không phải lo chuyện cơm áo, nhưng con biết con nói câu này cũng như không nói vậy, bở vì những thứ gọi là quyền lực thì rất đáng sợ. Sau khi một người đã có quyền lực rồi thì muốn họ từ bỏ quyền lực cũng sẽ trở nên khó vô cùng!
- Tiểu Diệp, bố cũng là thân do bất kỷ!
Chu Hồng Sâm nói,
- Bố không dễ gì mới có thể leo lên đến địa vị đó, bố không thể…!
Chu Hồng Sâm nói đến đây thì không nói nữa. Diệp Lăng Phi đương nhiên là hiểu ý của Chu Hồng Sâm, hắn nói:
- Cho nên con mới nói với bố là để mẹ vợ cùng đi đến tỉnh đó với bố, con cho rằng mẹ vợ ở bên cạnh bố thì tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản, cứ cho là mẹ vợ biết chuyện gì đó thì cũng sẽ giúp bố vợ, bố vợ, bố cứ suy nghĩ kỹ đi!
Chu Hồng Sâm cúi đầu, chau mày, dường như đang suy nghĩ về kiến nghị của Diệp Lăng Phi. Rồi ông lấy chai bia uống cạn một ngụm và đặt chai bia trở lại trên bàn, ông ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tiểu Diệp, con nói rất đúng!
- Vậy thì được rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói câu này thì nói:
- Bố vợ, con thấy hay là ngày mai bố dẫn mẹ vợ đến tỉnh đó đi, không cần phải làm như vậy, làm như vậy cũng chẳng có ích lợi gì với bố cả!
Chu Hồng Sâm gật gật đầu nói:
- Tiểu Diệp, chuyện này bố biết!
- Vậy là được rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Bố vợ, con còn một câu nữa, nếu bố thiếu tiền thì bên này con có đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.